12 Nữ Thần

Chương 6: Một Đấm!!!


Dương chạy như bay qua hành lang để tìm đến căn phòng tắm hôm trước, hắn tin chắc dương v*t của mình “tỉnh” lại là d*m thủy trong hồ tắm, nhưng có lẽ do d*m thủy bị pha loãng với nước hồ nên hiệu quả mới thấp như vậy.

Nước hồ đã bị rút cạn…

“Phải tìm ra cô gái đó, dù quỳ lạy van xin hiến thân cũng phải xin được d*m thủy của nàng!” Dương vẫn tràn trề hy vọng, hắn chạy đi tìm phòng hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng!”

Tìm được văn phòng hiệu trưởng, Dương gấp gáp đẩy cửa xông vào rồi đứng chết trân, miệng há to như đần độn. Nữ hiệu trưởng xinh đẹp của nó đang ngồi trêи bàn làm việc, một tay nàng đang vịn trêи bầu ngực đồ sộ của chính nàng, tay còn lại đang đút vào khe âm đ*o lộ ra giữa cặp chân dài dang rộng. Đúng, Lệ đang thẩm du.

“E hèm! Vào sao không gõ cửa?” Lệ tằng hắng chữa ngượng, nàng như con rắn trườn xuống ghế, ngón tay đưa lên chỉnh lại cặp kính cận.

“Xin lỗi em chịu không nổi! À không, xin lỗi tại em gấp quá!” Dương đáp trong bối rối, ngày nhập học hắn bị Như Nhật đánh xỉu nên không dự khai giảng, vì vậy nên chưa từng thấy mặt hiệu trưởng, hắn còn tưởng hiệu trưởng phải là một lão già râu trắng hiền lành nhưng bá đạo. Đằng này hiệu trưởng lại là một mỹ nữ xinh đẹp không thua kém gì Diễm phu nhân mẹ hắn, Diễm đẹp nét đẹp khêu gợi lẳng lơ còn hiệu trưởng Lệ lại có nét đẹp sang trọng tri thức, về độ quyến rũ hình thể thì có thể nói kẻ tám lạng người nữa cân.

“Gấp cái gì?”

“Em muốn tìm gái… à không tìm người!”

“Tìm ai?”

“Một chị khoảng 20 tuổi, trông rất xinh đẹp, tóc và mắt màu bạch kim…”

Lệ nhíu mày: “Cậu tìm cô ta làm gì?”

Dương gãi đầu: “Khó nói lắm…”

“Khó nói thì thôi…”

“Em tìm để xin… d*m thủy!”

“Xin cái gì?”

“d*m thủy!”

Lệ trố mắt nhìn Dương, thằng nhóc 13 tuổi bị liệt dương đi xin d*m thủy phụ nữ?

“Em xin để chữa bệnh liệt dương của em!” Thấy Lệ nghi ngờ, Dương giải thích.

“Ai bảo d*m thủy chữa được liệt dương?”

“d*m thủy bình thường thì không được, nhưng của Nữ Thần thì được, hôm qua em tắm cùng chỗ với chị đó xong thì thấy dương v*t có cảm giác lại…”

Ngoại trừ Dương có Google thì hầu như rất ít người biết d*m thủy Nữ Thần có thể chữa liệt dương, Lệ dù học vấn uyên bác nhưng cũng không biết vấn đề này. Chuyện Dương nói Lệ cũng bán tín bán nghi.

“Cô không biết em nói thật hay giỡn, nhưng xin lỗi, cô cũng không biết nàng ta ở đâu!”

“Tại sao?”

“Nàng ta đúng là một Nữ Thần, nhưng là Nữ Thần bí ẩn nhất trong 12 Nữ Thần!”

“Nữ Thần Thời Gian?” Dương hỏi, Google cũng cấp cho hắn kha khá thông tin về Nữ Thần, chỉ trừ những thông tin nhạy cảm như nơi ở, tên tuổi…

Lệ gật đầu nói tiếp: “Tòa nhà chính này chính là nơi ở của nàng ta ngày xưa, nhưng nhiều năm nay nàng ta thường xuyên biến mất, rất hiếm khi xuất hiện, đến ta học và làm việc ở đây 17 năm còn chưa từng nghe có ai thấy nàng ta bao giờ, trừ cậu.”

“Phòng nàng ta ở đâu vậy cô?”

“Phòng nàng ta có người dọn dẹp và canh giữ 24/24 suốt hàng trăm năm qua, nếu nàng ta có ở phòng thì ta đã biết rồi!”

Thấy Dương tỏ vẻ thất vọng, Lệ nói tiếp: “Cậu mới 13 tuổi thôi, lo mà học tập đi, nếu gặp nàng thì ta sẽ xin giúp cậu.”

“Em cảm ơn cô…” Dương thất thểu rời đi.

Cửa đóng lại, Lệ đưa tay vuốt nhẹ vào ɦσα ɦuyệt, mặt đỏ lên vì nghĩ đến việc bị Dương thấy cảnh mình thủ ɖâʍ.

“Phi Thiên ơi là Phi Thiên, con trai của chàng bại hoại không kém gì chàng…”

“Còn con gái của chúng ta…” Lệ thở dài. Sau đó, Dương đem chuyện mình gặp Nữ Thần kể cho Như Mộng nghe để nàng hiểu tại sao hôm đó hắn có thể chịch nàng, tiện thể hứa đem công nghệ chế tạo hạt nhân cho nàng. Như Mộng vui mừng ôm hôn hắn nhưng tiếc là Dương đã liệt. Dương cũng không quên đem hạt nhân mẫu đến cho cô bé My nhút nhát xem thử, thế là lại được cô nàng e thẹn thơm thêm một cái vào môi.

Những ngày tiếp theo đó, Dương ban ngày đi học, tìm tòi chế tạo Bảo Vật và thỉnh thoảng đến phòng tắm lúc trước tìm Nữ Thần, ban đêm đánh bài ăn nhậu đập đá với đám bạn, sau đó vận Thôn Thiên Địa hấp thu linh lực cả đêm.

Một tháng sau.

Trời hừng sáng, Dương ngửa mặt lên trời cười to, cuối cùng thì hắn cũng hấp thu đủ linh lực, trở thành một Linh Sĩ thực thụ! Hắn bá đạo rồi!

Hôm nay học thực hành điều khiển linh lực, đám học sinh năm nhất đứng ngoài sân tập xôn xao trò chuyện chờ thầy đến.

Thấy Dương bước ngênh ngang mặt ngước lên trời miệng cười sảng kɧօáϊ bước đến, Lang khịt mũi: “Ồ ngọn gió nào đưa Liệt Dương công tử đến lớp vậy?”

Dương nhìn Lang bằng nữa con mắt, qua một tháng, Lang cũng đã có một nhóm bạn mới, Ly vẫn theo sát hắn. Dương khinh bỉ hất cằm nói: “Thì sao? Tao đ-c phù mỏ mày giờ!”

Lang bật cười: “Nghe hắn nói không? Phế vật không thể tụ linh đòi đánh ta phù mỏ? Ha ha!”

Đám bạn của Lang cười hùa theo. Ba thằng Sinh, Trần, Chung định sấn tới nhưng Dương giơ tay ngăn lại: “Để tao…”

Thấy Dương tự tinh như vậy, bọn Vu Sinh cảm giác tò mò trỗi lên, chẳng lẽ Dương luyện được thứ gì đó bá đạo? Vậy nên mới trốn học suốt thời gian qua?

“Đánh thử không?” Dương xoắn tay áo lên, hất cằm thách thức Lang.

Thấy Dương tự tin khác thường, Lang cũng bắt đầu thấy hơi són dái, chẳng lẽ tên này có hàng nóng? Nhưng trước bao nhiêu gái đẹp mà từ chối thì tèo quá, thế là Lang vận linh lực bước ra.

“Khôi Lang, Linh Sĩ cấp 2.” Google nói.

“Ồ, lên cấp 2 rồi sao? Nhưng cũng một đấm là xong thôi!” Dương nhếch mép khinh bỉ.

Thấy kiểu cười khốn nạn của Dương, Khôi Lang tức mình không thèm phòng bị, giơ nắm đấm chạy đến dọng thẳng vào mặt Dương.

BỐP!

Dương còn đang đứng chống nạnh cười không kịp phản ứng nên ăn trọn nguyên cú đánh trời giáng của Lang, nằm vật ra đất.

“Á đù! Tao chưa chuẩn bị mà!” Dương tức giận nói, chống đất đứng dậy thủ thế: “Coi như anh chấp mày! Nhào vô đi!”

BINH!

Dương ăn thêm một đấm nằm vật ra đất ngất xỉu. Khôi Lang nhìn Dương nằm dưới đất mà không khỏi bàng hoàng, cứ tưởng thế nào, hóa ra vẫn là phế vật.

Khi Dương tỉnh lại thì đang nằm trong phòng y tế với cái mỏ sưng phù.

“Thế là thế éo nào? Ta thành Linh Sĩ rồi cơ mà? Sao lại thua thằng cùi bắp kia?” Dương tức giận nói, chẳng lẽ Google lừa hắn?

Google đáp: “Đạt đến Linh Sĩ là một chuyện, sử dụng linh lực là chuyện khác, Khôi Lang đã sơ bộ nắm bắt được cảnh giới Linh Lực Nhập Thể, còn ngươi chỉ là một thằng trẻ trâu cầm kiếm nhựa.”

“Ừ nhỉ ta quên!” Dương vỗ trán, hắn đạt tới Linh Sĩ nên mừng quá quên hết mọi chuyện. Ngoài cấp bậc thì cảnh giới cũng ảnh hưởng đến sức chiến đấu, cảnh giới chính là thước đo độ thành thạo của việc sử dụng linh lực, ví dụ một người mới đạt đến Linh Sĩ chỉ có thể lóng ngóng đưa linh lực vào nắm đấm, sau khi tập luyện thì bắt đầu đưa vào những bộ phận phức tạp hơn như cánh tay, chân, các giác quan… mức độ thuần thục càng cao thì quá trình nhập thể càng nhanh và càng ít hao phí linh lực. Một người đạt đến đỉnh của cảnh giới Linh Lực Nhập Thể có thể dễ dàng đưa linh lực vào bất cứ đâu trêи cơ thể chỉ bằng một ý nghĩ. Tiếp sau cảnh giới Linh Lực Nhập Thể là Linh Lực Phóng Xuất rồi đến Linh Lực Kết Tinh…

Công pháp là cách để tăng cường linh lực, còn để học cách điều khiển linh lực thì cần Phương pháp. Google truyền vào não Dương một phương pháp hữu hiệu nhất để sử dụng linh lực, thế là những ngày tiếp theo, Dương bắt đầu học cách điều khiển linh lực, nhờ có linh hồn lớn mạnh hơn người kết hợp với công pháp Thôn Thiên Địa nên Dương có thể luyện cả đêm mà không sợ hết linh lực, khác với các Linh Sĩ thông thường chỉ có một ít linh lực để dùng rồi phải mất cả đêm để dưỡng sức.

Như Nhật cũng nhận thấy sự kiên trì của Dương, nàng còn tưởng mỗi đêm hắn đều tìm cách tụ linh dù biết là vô vọng nên trong lòng cảm thấy có chút thương xót cho tên biến thái này…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.