12 Nữ Thần

Chương 5: Nàng Ta Là Nữ Thần!!!


Hôm sau là các buổi học về nguyên tố, thực hành dùng linh lực, Dương chưa tụ đủ linh lực nên không học được, đành tìm đến Như Mộng mượn một phòng thí nghiệm để chế tạo hạt nhân.

Mộng dẫn Dương đến một phòng thí nghiệm giả kim riêng của nàng trong một tầng của tòa nhà chính, dặn dò hướng dẫn rồi bị Dương đuổi đi. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng căn phòng để tránh bị nhìn lén, Dương bắt đầu đến bàn làm việc xem xét dụng cụ và nguyên liệu rồi bắt tay vào làm.

Hạt nhân là chi tiết quan trọng nhất của Bảo Vật, cần dùng linh thạch và một số kim loại quý để chế tạo. Hạt nhân chỉ bé cỡ đầu ngón tay thậm chí là chỉ bằng hạt đậu nhưng có rất nhiều chi tiết nên có thể mất từ vài giờ đến cả tháng tùy và chất lượng.

Dương bắt đầu làm quen với những dụng cụ chế tạo, tuy Google không thể truyền thụ kinh nghiệm cho cơ thể nhưng kiếp trước Dương chính là một tay thợ điện tử lành nghề và còn từng học qua điêu khắc nên nhanh chóng quen tay với công việc. Được làm việc đúng sở thích nên Dương rất chuyên tâm, đến chiều tối thì đã hoàn thành được một phần ba công việc.

Dương lê bước lên từng bậc thang ký túc xá, về đến phòng thì thằng Sinh từ phòng 2015 ló đầu ra gọi: “Nay mày trốn học đi đâu vậy? Tắm lẹ đi qua đây ăn lẩu ếch!”

“Ạch! Ừ chờ tao tí!”

Dương tắm xong chạy qua thì thấy 4 đứa Vu Sinh, Lâm Chung, Từ Trần và cả Như Nhật đã ngồi sẵn quanh nồi lẩu.

Thấy Dương đến, Như Nhật có hơi đỏ mặt vì nhớ chuyện hôm qua, nhưng ngực nàng chỉ mới bắt đầu nhú và Dương luôn mồm bảo con trai nhìn con trai thì đã sao nên Nhật vẫn nghĩ là Dương chưa phát hiện ra, dù vậy thì bị người khác thấy mình trần trụi cũng không thoải mái chút nào.

“Nhào dô!” Từ Trần háu ăn hô to, lập tức 5 đôi đũa tranh nhau gắp lấy gắp để, chẳng mấy chốc mà nồi lẩu sạch boong trong tiếng cười đùa rôm rả.

Ăn no nê, Dương vỗ bụng khen ngon rồi hỏi: “Mà ếch này kiếm đâu ra vậy?”

Lâm Chung tỉnh bơ nói: “Mấy anh chị khóa trêи đem thí nghiệm gì đấy xong định đem vứt, tao thấy uổng nên xin về…”

“Trời!!” Hai ngày tiếp theo, buổi tối Dương luyện công, ban ngày chế tạo hạt nhân, đến tối ngày hôm sau thì rốt cuộc hạt nhân tự nạp linh lực cũng hoàn thành, Dương vui vẻ đem hạt nhân lên phòng cô giáo Mộng.

Phòng Mộng cũng thuộc tòa nhà chính của học viện, Dương chưa quen đường nên lần mò đi kiếm, đang đi đến một phòng có treo biển đề chữ Phòng tắm thì thấy cửa phòng mở ra.

Dương trố mắt đứng như tượng, từ trong phòng bước ra, một thiếu nữ khoảng 20 tuổi xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc bạch kim óng ánh, nàng che cơ thể bằng một chiếc khăn bông, quanh người nàng như có những tia sáng lung linh chiếu rọi, nàng nhìn Dương bằng đôi con ngươi cũng màu bạch kim rồi quay đi, đôi chân thon dài bước khoan thai từng bước làm cặp ʍôиɠ tròn lẳng đong đưa dưới làn eo cong tuyệt mỹ.

Ở thế giới này, Dương đã gặp nhiều mỹ nữ nhưng cô gái này tuyệt đối là mỹ nữ đứng đầu, một luồng gió thoảng qua đưa hương thơm cơ thể nàng tan vào mũi Dương, một hương thơm thuần khiết nhưng đầy mê hoặc.

Cô gái đi khuất, Dương như mất hồn mở cửa phòng tắm bước vào, mũi không ngừng hít sâu thâu tóm hương thơm còn đọng lại. Trong phòng tắm là một hồ nước nóng rộng lớn trong vắt, Dương cởi quần áo mình rồi bước xuống hồ, hắn tưởng tượng như mình đang được tắm cùng với mỹ nữ…

Ngâm mình trong nước một hồi lâu Dương mới đến phòng Mộng.

Dương xịt cả máu mũi, Mộng mở cửa ra, đập vào mắt Dương là hai quả đào tròn trĩnh ẩn hiện dưới lớp đầm ngủ mỏng tang màu trắng hồng gợi cảm.

“Vào đi em!” Mộng khẽ cười rồi gọi Dương vào bằng giọng mê hoặc.

Mộng dẫn Dương lại ngồi vào ghế, còn nàng quay đi lại chỗ bình nước khom người rót nước. Mồm Dương há ra muốn rớt xuống đất, khi Mộng khom người làm lộ ra hai quả ʍôиɠ tròn lẳng trêи cặp đùi trắng nõn nà làm Dương thèm đến nỗi chỉ muốn tiến đến đẩy dương v*t vào…

“Mời em dùng nước…” Mộng cầm hai ly nước quay lại, nàng khom người đưa ly nước cho Dương làm hai quả đào lộ hẳn cả quầng иɦũ ɦσα màu cam nhạt ra trước mắt Dương.

Dương ngồi trố mắt nhìn mà kϊƈɦ thích không chịu nổi, nếu không bị liệt dương thì hắn đã lập tức nhào tới bà cô giáo quyến rũ này.

“Em làm xong chưa?” Mộng cười quyến rũ hỏi.

“Dạ xong rồi cô!” Dương móc trong túi ra đưa cái hạt nhân bé như hạt đậu nành cho Mộng xem.

Mộng nhận lấy hạt nhân, tò mò giơ lên trước ánh đèn xem xét, không hề hay biết Dương đã tranh thủ tráo ly nước của hắn và nàng. Dương không phải thằng nhóc 13 tuổi thông thường, hắn biết sự lẳng lơ gợi ɖu͙ƈ của Mộng là có mục đích nên hắn sợ Mộng cho độc dược gì đó vào nước để hại hắn và chiếm lấy công nghệ tạo hạt nhân của hắn.

Dương không lo thừa, Mộng đúng là có cho thuốc vào ly nước của Dương nhưng là thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, dựa vào hồ sơ học sinh, nàng biết Dương bị liệt dương nên cố ý dùng thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ kết hợp với sự quyến rũ của mình để dụ dỗ Dương sử dụng 1 điều kiện mà nàng đã hứa đáp ứng để đòi chịch nàng. Khi đó Dương bị liệt dương nên sẽ mất trắng.

Người tính không bằng trời tính, trong quá trình xem xét hạt nhân, Mộng vô tình đưa tay cầm lấy ly nước đã bị Dương tráo đổi uống vào một ngụm, Dương định ngăn nàng lại nhưng không chắc Mộng có bỏ thuốc vào hay không nên thôi.

Như Mộng là một giả kim đại sư nên chế thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ chỉ là việc đơn giản đối với nàng, và để chắc ăn nên nàng đã cho liều lượng rất cao. Xem xét một hồi, Mộng xác định đúng thật là loại hạt nhân của Dương có thể tự động nạp linh lực nhưng với mức độ rất thấp, thua xa so với được người nạp vào, nhưng dù như vậy cũng đã là một phát minh sáng giá.

Dương ngồi chờ xem Mộng có sùi bọt mép nôn mửa các kiểu không để gọi cấp cứu, nhưng chỉ thấy hai gò má xinh đẹp của cô giáo mình ửng đỏ dần lên trông rất gợi cảm.

Mộng dần cảm thấy người mình nóng ran, ban đầu còn tưởng do hồi họp trước phát minh mới, nhưng liền sau đó là cảm giác hứng tình trong nàng như sóng thần trỗi dậy.

Cơ thể Mộng uống éo, cặp đùi trắng mơn mỡn khép chặt để ngăn d*m thủy đang tiết ra như suối, mắt nàng khép hờ còn hai tay tự giác ôm lấy ngực mà xoa nắn.

“Cô…” Dương trợn mắt không hiểu chuyện gì xảy ra, cô giáo hắn đột nhiên biến thành một nữ diễn viên jav chuyên nghiệp.

“Là thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ!” Giờ thì Dương đã hiểu Mộng bỏ thuốc gì trong nước.

Mộng chẳng còn quan tâm đến phẩm giá, thứ nàng cần bây giờ là một thanh dương v*t để đem lấp đầy cái lỗ khát tình của mình, Mộng nắm lấy tay Dương kéo nó lên giường và ôm hôn ngấu nghiến.

Được nằm lên cơ thể mềm mại và được hôn vào làn môi ngọt ngào của Mộng, Dương sướиɠ kɧօáϊ nhưng trong lòng cười khổ, hắn liệt dương rồi, của dâng tới miệng nhưng không có số hưởng…

“Hả!!!” Dương choáng váng, hắn dường như cảm giác được rõ ràng tay Mộng đang chui vào quần và vuốt ve dương v*t hắn, đây rõ ràng là cảm giác từ dương v*t! Rồi cảm giác rõ ràng dần, Dương cảm giác được dương v*t mình đang cương cứng trong tay Mộng!

“Oa! Của em to quá đi…” Mộng ngước gương mặt ɖâʍ đãng lên nhìn Dương và nói, tay nàng sục nhẹ dương v*t hắn.

Dương hoang mang ngồi dậy nhìn xuống dương v*t mình, cái dương v*t nhỏ xíu chết ỉu thường ngày giờ đã hóa thành một khúc côn khủng bố không hề thua kém người trưởng thành, khắp thân dương v*t hắn lại nổi lên những đường gân trông uy phong lẫm liệt!

Dương tát mình một cái, không phải là mơ.

“d*m thủy Nữ Thần! Chính là d*m thủy Nữ Thần!” Dương rà soát lại trí nhớ, nếu như có lúc hắn tiếp xúc với d*m thủy thì chắc chắn chính là khi hắn vào hồ tắm của cô gái tóc bạch kim, có thể khi đó d*m thủy của nàng tan vào nước hồ rồi tiếp xúc với dương v*t của hắn! Nàng ta là Nữ Thần!

Tim Dương đập thình thịch, trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Mộng đã khom người hé đôi môi hồng nhuận ngậm lấy dương v*t của hắn. Nàng say sưa ɭϊếʍ ʍút̼, cổ họng phát ra những tiếng rêи ɖâʍ đãng, đôi mắt nàng ngọt ngào liếc Dương làm hắn sướиɠ tê cả người.

“Dẹp chuyện Nữ Thần qua một bên, xơi cô giáo trước đã!”

Dương nghĩ thầm rồi đứng dậy, Mộng như chết thèm quỳ lên theo, tuyệt đối không để dương v*t cường hãn của Dương rời khỏi môi mình. Nhìn ngắm dương v*t mình lấp đầy đôi môi xinh xắn của cô giáo, Dương như được hồi sinh, sao bao phen chịu đựng, cuối cùng cũng được chịch một mỹ nữ của thế giới này!

Vừa bυ” dương v*t của Dương, Mộng vừa kéo dây áo ngủ mình xuống thả rông cho hai quả đào mỹ miều thơm ngon cho Dương với tay hứng lấy tha hồ mân mê nghịch phá.

“иɦũ ɦσα cô đẹp quá, em hái một quả về ôm ngủ được không?”

“Không được! Muốn ôm thì phải ôm cả người cô chứ!” Mộng nhả dương v*t của Dương ra rồi bĩu môi nói. Nói xong, Mộng nằm ngửa xuống giường, tháo chiếc qυầи ɭót ướt sũng của mình ra và mời gọi:

“Yêu cô đi Dương…”

“Hả?”

“Yêu cô đi…”

“Cô nói gì em nghe không rõ?” Dương giả điếc, nhưng vẫn tiến đến banh chân Mộng ra, đưa dương v*t của mình cọ vào giữa hai mép ɦσα ɦuyệt nàng.

“Yêu thϊế͙p͙ đi…” Mộng ɖâʍ đãng van xin.

“Được! Ta yêu nàng đây!” Dương cười khà khà ɖâʍ dê, ra sức đấy mạnh một cái làm dương v*t của hắn cắm tận gốc vào âm đ*o sũng nước của Mộng làm nàng thét lên, d*m thủy phún cả ra ngoài.

“Ai… Ôi… Ối… Thoải mái quá… Ai… Ôi…” Mộng ôm vai Dương rêи rĩ, cảm nhận âm đ*o mình không ngừng nông ra rồi khép lại theo từng đợt đưa đẩy của đứa học trò nhỏ xíu.

Máu đào theo dương v*t của Dương chảy ra, ban đầu Dương còn tưởng cô giáo Mộng đã mất trinh vì cắm dương v*t vào khá dễ, giờ thì hắn đã hiểu là vì thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ khiến d*m thủy của Mộng tiết ra như suối, giúp hắn dễ dàng tiến vào.

Dương sướиɠ kɧօáϊ hì hục đưa đẩy dương v*t vào âm đ*o cô giáo có thể hình to gấp rưỡi cơ thể hắn, tay không ngừng bấu véo vào quả đào tròn lẳng ấm mềm của nàng trong trạng thái phấn khích không thể tả được, vào thời điểm hắn thoát khỏi cái tiếng liệt dương thì có ngay một cô giáo xinh đẹp tự động dâng hiến, hỏi sao không phấn khích.

“Ai… Ái… Ai… Thoải mái quá… Yêu thϊế͙p͙ mạnh nữa đi Dương…”

“Nàng thích không?”

“Thϊế͙p͙ thích… thϊế͙p͙ sướиɠ lắm… Ai… Ôi… Ối…”

Dương lật người Mộng dậy, bắt nàng bò ra giường, đùi khép lại ʍôиɠ chổng lên, còn hắn đứng khụy chân đem dương v*t cọ quanh mép ɦσα ɦuyệt trêu Mộng mấy cái rồi tấn công vào.

“Ai… Ái… Mạnh nữa đi chàng…” Mộng chổng ʍôиɠ cao hơn nữa, hai quả đào của nàng đong đưa dưới ngực rồi bị Dương thò tay tới tóm lấy đầu ti để véo nhẹ.

“Lần đầu tiên trong đời… ta được yêu một mỹ nhân như nàng…” Dương cảm khái.

“Ai… Ái… Mộng là của chàng… mãi mãi là của chàng, hãy yêu thϊế͙p͙ bất cứ khi nào chàng muốn… Ai… Ôi Ôi…”

Tiếng rêи, tiếng da thịt, tiếng dương v*t chui vào âm đ*o hòa thành một bàn ɖâʍ ca, d*m thủy như dòng suối nhỏ chảy xuống làn da đùi nõn nà của Mộng. Dương đẩy càng lúc càng mạnh, hắn cũng bất ngờ với sức bền của dương v*t mình.

Cuộc yêu dâng trào, Dưng gồng mình cố gắng đẩy vào Mộng những đợt cuối cùng.

“A… Nàng ơi… ta ra…”

“A… Á… A… Ra vào thϊế͙p͙, thụ tinh cho thϊế͙p͙… A… Thϊế͙p͙ sướиɠ…”

Dương bấu chặt tay lên ʍôиɠ Mộng, dương v*t hắn giật mạnh tưới những luồng tinh trắng đ-c vào trong t.ử ƈυиɠ cô giáo Mộng, nàng thỏa mãn và sướиɠ kɧօáϊ nhận lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ từ đứa học trò…

Xả hết những đợt tinh đầu đời của cơ thể mới vào âm đ*o cô giáo, Dương nằm xuống ôm eo hôn vào môi nàng.

“Chàng đúng là bỉ ổi!” Mộng đánh yêu lên ngực Dương, môi nàng kề môi hắn thì thầm.

“Hồi nào?”

“Khỏe thế mà bào là liệt dương, làm thϊế͙p͙…” Mộng đỏ mặt chúi đầu vào ngực đứa học trò của mình.

“Thế thì nàng mới bỉ ổi nhé! Còn định cho ta uống thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, hên là ta nghi nghi rồi!”

Dương không thấy Mộng trả lời, cúi xuống nhìn thì thấy nàng nhắm mắt thở sâu, mặt vẫn còn ửng đỏ, rõ ràng là đang giả vờ ngủ cho qua chuyện.

“Ngủ à? Này thì ngủ này!” Dương phì cười, hắn lật Mộng nằm ngửa ra, đè lên người nàng đem dương v*t đã bắt đầu cứng lại cọ vào âm đ*o nàng.

“Á! Tha cho thϊế͙p͙! Á… A… Ai…” Đêm đó Dương và Mộng quần nhau mấy hiệp, đến sáng mở mắt ra thì Mộng đã đi dạy, hắn đưa tay xuống nâng niu dương v*t mới hồi sinh của mình, Dương tỉnh cả ngủ bật ngồi dậy véo mạnh vào cái dương v*t nhỏ xíu… Không có cảm giác… Nhà họ Võ ngày hôm nay yên ắng lạ thường, Diễm phu nhân buồn bã đứng trước bàn thờ chồng, nước mắt nhẹ lăn khỏi khóe mắt.

“Phu quân, thời hạn 13 năm đã đến… thϊế͙p͙ phải đi rồi… mong chàng hãy phù hộ cho con trai chúng ta…”

Phía sau Diễm có một lão già và hai tên lính to khỏe, thấy Diễm chần chừ, lão già nhắc: “Công chúa, đã trễ rồi…”

Diễm tức giận quát, khí thế Linh Đế tỏa ra khiến lão già và hai tên lính run rẫy: “Gấp cái gì? Ta muốn trốn thì các ngươi bắt ta được sao?”

“Còn nữa, con trai ta có mệnh hệ nào thì dù san bằng Long Thành ta cũng phải tìm ngươi tính sổ!”

Lão già rung lẫy bẫy khom người nói: “Công chúa yên tâm, bệ hạ đã ra lệnh, chỉ cần công chúa về chịu tội thì chúng tôi tuyệt không làm khó dễ công tử.”

Diễm hừ nhẹ một cái rồi đỏng đảnh rời đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.