Yêu Thầm Chị Họ

Chương 162


Bỗng nhiên Uyên nói mẹ mình tìm gặp làm mình hết hồn, ly bia đang cầm trêи tay định uống liền đặt xuống, vội hỏi:

– Hả? Mẹ T kiếm Uyên?

– Ừm. – Cô nàng gật đầu, kèm theo nụ cười đầy bí ẩn.

– Kiếm Uyên làm chi? Hỏi Uyên chuyện gì hả?

Miệng Uyên vẫn treo nụ cười, gò má hây hây đỏ vì men bia nên trông cô nàng càng đẹp hút hồn:

– Không. Mà thực ra thì đúng là có hỏi mấy câu, nhưng mục đích chủ yếu là vấn đề khác.

Tới đây, chợt nhớ lại chuyện mấy hôm trước ba mẹ có nói với mình, mình bắt đầu ngờ ngợ ra:

– Đừng nói là… kêu Uyên ưng T, về làm con dâu nhen?

– Nó đó. – Ngón trỏ của Uyên bật ra chỉ vào mình, nhoẻn cười – Bởi vậy Uyên đang rất thắc mắc, không biết T đã nói gì với gia đình, hoặc nhà T đã xảy ra chuyện gì để tới mức dưng không mẹ T tìm Uyên nói mấy chuyện này vậy?

Mình vỗ trán, than thở:

– Ôi trời, bó tay! Chả nói gì hết. Chỉ là ông bà già thấy T dạo này không được vui, rồi tự nhiên muốn tác hợp vậy đó. Khổ, T đã nói không rồi mà, chẳng biết sao mẹ T còn kiếm Uyên làm gì nữa không biết.

– T nói không rồi là sao? À, hiểu… – Nụ cười trêи môi Uyên tắt ngấm, cầm ly bia còn hơn nửa uống cạn.

Mình ngẩn người, tự hỏi bản thân vừa mới nói cái quái gì vậy?

Đúng là mình đã phản đối ý kiến của ba mẹ mình, nhưng đó là chuyện mấy hôm trước, khi mình vẫn còn đau khổ vì chị Diễm, nội tâm vẫn luôn đau đáu hướng về chị ấy. Hiện tại khác rồi, sau chuyện xảy ra với bọn thằng Hải, mình đã tỉnh ngộ ra ít nhiều, thoát khỏi cơn u mê điên tình. Rõ ràng khi đưa Uyên tới đây, mục đích của mình là muốn mượn chầu bia này tiếp thêm can đảm, đồng thời chuốc Uyên say một chút, để có cơ hội bày tỏ với Uyên cơ mà.

Giờ thì hỏng bét hết rồi, chỉ tại cái miệng ăn mắm ăn muối.

Đơ một lúc, mình gượng gạo tìm lời giải thích:

– Không phải như Uyên nghĩ đâu. Thực ra lúc đó T đang bực bội, mà ổng bả cứ nói hoài làm T khó chịu nên mới nói vậy cho xong thôi.

Uyên bốc vài hạt đậu phộng bỏ vào miệng, vừa nhỏ nhẹ nhai vừa cười mỉm:

– Trêи đời này có hai người hiểu T nhất, một là chị Diễm, còn lại là ai T biết không?

– Uyên? – Mình ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, cảm tưởng đang bị một họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào đầu chuẩn bị bóp cò.

Uyên nhìn mình chăm chú, hai mắt long lanh khác thường tựa như thôi miên:

– Thậm chí Uyên dám tự tin nói rằng Uyên còn hiểu T hơn cả chị Diễm. Biết tại sao không? Vì chị Diễm chỉ thấy được những điều tốt đẹp chứ chưa hề thấy qua mặt đen tối trong con người T.

Mình cười gượng:

– Nói gì ghê vậy? Bộ T xấu xa lắm sao?

– Không đến nỗi xấu lắm, nhưng cũng không tốt như chị ấy cứ tưởng. – Cô nàng tủm tỉm.

– Rồi sao, tự nhiên Uyên nói vậy nghĩa là gì?

– Nghĩa là Uyên thừa hiểu T suy nghĩ gì, nên đừng có mà nói dối Uyên nữa. Uyên không đòi hỏi gì ở T hết, chỉ cần T khi đứng trước mặt Uyên đừng bao giờ buông ra nửa lời dối trá, vậy thôi. Uyên dị ứng nhất chuyện đó, bất kể là nói dối vì lý do vô thưởng vô phạt hay gì gì thì cũng không được.

– Nghiêm trọng dữ vậy. Thôi, uống đi!

Mình rót bia vào rồi nâng ly mời, cả hai cùng cạn. Trong bụng mình thầm nghĩ cả hai còn chưa có quan hệ chính thức mà cô nàng đã đặt điều kiện rồi, chẳng biết sắp tới nếu hai đứa quen nhau thì sẽ còn những yêu sách gì tiếp theo đây.

Mình giải thích:

– Uyên đã nói thì T cũng nói thẳng, lúc đó T nói vậy vì nghĩ khác, giờ khác.

– Khác thế nào? – Cô nàng vẫn chậm rãi nhai đậu phộng, các món khác hầu như chưa động đũa trừ con tôm được mình gắp cho khi nãy.

Mình ngần ngừ rồi thành thật phơi bày suy nghĩ:

– Lúc đó T đang buồn lắm nên không nghĩ được gì khác ngoài chị Diễm. Giờ thì khác rồi, chuyện gì đã qua thì tốt nhất cứ cho nó qua luôn, không cần nhìn lại nữa.

Uyên vuốt nhẹ mái tóc ngắn đã hơi dài gần chấm bờ vai, trông nhu mì đến lạ, thế nhưng giọng Uyên thì không hề dịu dàng chút nào, mà như sắt đá và cả một chút dè bỉu:

– Nghĩa là không còn vương vấn chị Diễm nữa, vì biết níu kéo cũng chẳng được gì, nên giờ T độc thân vui tính và muốn Uyên làm bạn gái?

– Đừng nói khó nghe vậy mà. – Mình trầm giọng, vừa hơi bực vừa bất nhẫn.

– Khó nghe nhưng là thật. Uyên nói gì sai sao?

– Uyên không hề sai. Nhưng T hỏi Uyên nè, rốt cuộc lâu nay Uyên vẫn dõi theo T là vì lý do gì? Uyên chờ đợi điều gì từ T? Để rồi bây giờ khi T ngỏ lời thì Uyên nói kiểu châm biếm, giống như Uyên không hài lòng khi chỉ là người thay thế vậy. T nên làm gì để Uyên hài lòng đây? Im lặng? Hay vẫn giữ mối quan hệ xa gần mập mờ như trước giờ vẫn thế, mặc dù bây giờ cả T và Uyên đều cô đơn?

Mình tuôn một tràng những ấm ức từ tối đến giờ. Mình hiểu những gì mà một cô gái có lòng tự tôn lớn bằng trời như Uyên đã phải trải qua lâu nay, song cái tôi trong mình cũng rất lớn. Mình đã bất chấp tất cả, khó khăn lắm mới dám nghĩ tới quan hệ chính thức với Uyên, nếu Uyên không thích, thà là cô nàng thẳng thừng từ chối, mình chấp nhận, còn hơn cứ mỉa mai châm biếm kiểu này, rất khó chịu. Mình có tốt nhịn cách mấy cũng khó nhịn được mãi.

Đáp lại, Uyên chỉ cười khẽ, sau đó tự rót bia uống thêm một ly. Trông cô nàng thật buồn, cái buồn toát ra từ sâu trong tâm hồn, khiến cho cảnh vật xung quanh cũng ảm đạm theo.

Chờ một hồi không thấy động tĩnh, mình lấy lại bình tĩnh, cũng biết vừa rồi hơi gắt gỏng, bèn dịu giọng:

– Uyên nói gì đi.

Cô nàng không thèm nhìn tới mặt mình nữa, lơ đễnh dõi mắt ra phía bên kia bờ kênh:

– Nói gì bây giờ? Mới nói một câu không vừa ý, T đã nổi nóng phang túi bụi vào mặt Uyên rồi.

Nhìn Uyên, lòng mình dâng lên ngọn lửa nóng, chỉ muốn nhào tới ôm chặt cô nàng. Mình thề có suy nghĩ như vậy không hề vì ɖu͙ƈ vọng gì cả, chỉ đơn giản là mình muốn che chở cho cô gái này, muốn cô ấy hết buồn phiền mà nở nụ cười.

Tất nhiên là mình không dám, và cũng không thể làm vậy giữa chốn đông người náo nhiệt thế này. Chị Diễm và Uyên rất khác nhau, nếu là chị thì cho dù có đang tức giận mình cách mấy, chỉ cần mình ôm chặt, cùng lắm chị chỉ vùng vẫy hoặc đẩy mình ra thôi. Uyên khác, dám làm bừa trước mặt cô nàng thì cẩn thận ăn đòn, có khi đạp mình lộn cổ xuống con kênh đen thui này chưa biết chừng. Nói chung là lúc mưa lúc nắng, vui thì ôm hôn vài cái, thậm chí qua đêm với mình, nhưng buồn thì nắm tay cũng chẳng được chứ ở đó mà ôm với chả an ủi.

– Xin lỗi! Cũng tại dạo này T dồn nén nhiều quá! – Mình nói.

Uyên ném cho mình cái nhìn thật sâu, mấp máy môi muốn nói gì đó lại thôi, chợt thở dài:

– Bỏ đi! Đừng nói những chuyện không vui nữa!

– Ừ, uống đi!

Thêm mấy lon bia rỗng ném xuống dưới bàn. Mình chẳng dám nhắc lại chuyện trai gái nữa, vì kể từ lúc đó, thái độ Uyên kín như bưng khiến mình không thể đoán được cô nàng đang muốn gì.

Mình dần thấy hoang mang, trước đây cứ nghĩ mình hiểu Uyên, giờ mới nhận ra mình chả hiểu gì cả. Thậm chí mình bắt đầu mất đi tự tin, không còn dám nghĩ bây giờ chỉ cần mình chân thành mở miệng, cô nàng sẽ gật đầu nhận lời. Biết đâu, có thể Uyên sẽ từ chối, lạnh lùng phá nát chiếc pháo cứu vớt cuộc đời mình lúc này.

Dường như không phải Uyên ngại ngần hay cố làm cao để bắt mình phải chờ mong, mà là có nguyên nhân gì đó ngăn cách cả hai. Lẽ nào Uyên còn lo ngại mình vẫn nặng tình với chị Diễm, và Uyên chỉ là người thay thế?

Nghĩ vậy, mấy lần mình toan đánh tiếng giải thích để Uyên tin tưởng mình hơn, nhưng rốt cuộc lại không thể nói ra. Vì từ đầu tới giờ Uyên chẳng đá động gì tới mấy chuyện đó, mình đâu thể mặt dày tự suy diễn tự giải thích được.

Sau một hồi tán nhảm trêи trời dưới đất không đâu vào đâu, mình hỏi ướm:

– Nãy Uyên chưa kể xong đó. Mẹ T nói vậy với Uyên rồi Uyên trả lời sao?

– Chuyện này thì T hỏi mẹ T chứ sao hỏi Uyên? – Cô nàng vẫn kín như bưng, không nhìn ra được gì.

– Đừng thách, T gọi hỏi mẹ T thiệt à! – Mình nhướn mày hù dọa.

cô nàng điềm nhiên:

– Thích thì cứ gọi.

– Ok.

Sẵn có chút men trong người, mình móc điện thoại gọi cho mẹ ngay tắp lự. Lúc này cũng gần 10h đêm rồi, may là mẹ mình vẫn chưa ngủ, chỉ hỏi:

– Con sao rồi? Đi đã chưa, tính ở trêи đó tới chừng nào mới về đây?

Hôm nọ mình có điện thoại xin phép nên tới giờ mẹ vẫn tưởng mình còn du hí trêи Đà Lạt. Mình đáp:

– Chắc ở thêm vài bữa nữa con mới về. À, mẹ nè, bữa mẹ tìm gặp Uyên chi vậy?

Hình như mẹ mình hơi bất ngờ, lát sau mới nói:

– Sao con biết? Con bé kể con nghe à?

– Dạ. Mẹ chưa trả lời con đó? – Cảm giác bắt thóp được mẹ làm mình buồn cười.

– Thì… hôm bữa ba mẹ có nói với con rồi mà. Con lớn rồi, cũng nên lập gia đình thôi. Mẹ thấy con bé đó được, chị hai con khen nhiều lắm, mẹ biết con cũng có cảm tình với nó nữa. Bởi vậy…

Nói tới đây, mẹ bỏ lửng không nói nữa, cho mình tự hiểu. Tất nhiên là mình hiểu, thừa hiểu là đằng khác, thế nên mình hỏi câu quyết định. Khi hỏi câu này, mình nhìn Uyên thom lom:

– Vậy, Uyên trả lời sao mẹ? Đồng ý chứ?

– Ơ… hóa ra con bé gọi điện cho con mà không kể hết hay sao, còn phải hỏi mẹ nữa?

– Không chịu nói, nên con mới phải hỏi mẹ đây.

– Vậy thôi con tự mình hỏi nó đi, đừng hỏi mẹ nữa!

Mình ngơ ngác chả hiểu mô tê gì, hết Uyên lại tới mẹ đùn đẩy câu trả lời là cớ làm sao? Trong lòng chợt dâng lên linh cảm không hay, mình hối thúc trong lúc đang chạm vào ánh mắt Uyên nhìn qua với cảm xúc không rõ ràng:

– Con hỏi rồi mà Uyên không nói. Mẹ nói con nghe đi! Không có gì đâu.

– Ừm. – Mẹ mình ngần ngừ, sau thở dài – Nó từ chối.

– Dạ? – Mình gần như chết sững, tưởng chừng không thể tin vào những gì vừa nghe được.

– Nó từ chối, con à! Mẹ hỏi nguyên nhân mà nó không nói, chỉ bảo là không thể. Lúc đó mẹ cứ tưởng con bé còn ngại chuyện con Diễm nên có thay con giải thích, nhưng nó nói là nó biết hết những chuyện đó, thế mà vẫn không chịu nhận lời. Mẹ không hề ép nó cưới sớm hay gì hết, chỉ muốn tác hợp cho hai đứa chính thức tìm hiểu nhau thử xem sao thôi, dè đâu thành ra như vậy. Con bé khóc nhiều, chắc có nguyên do gì đó mẹ không tiện hỏi thêm. Nếu được thì con nên trực tiếp hỏi nó xem thế nào…

Mẹ còn nói nhiều nữa, nhưng đã chẳng lọt vào tai mình.

Mình đang lơ ngơ như lạc giữa sương mù, thật không thể tin là mình sẽ mất đi người con gái thứ hai mình yêu thương. Cũng như mẹ, mình chưa bao giờ tin chuyện này sẽ diễn tiến như vậy. Uyên chẳng có lý do nào để từ chối mình cả, mình tin chắc như vậy. Nếu vì lòng tự trọng, mình có thể chờ Uyên mấy năm cũng được, cho đến khi Uyên tin mình thật lòng. Nhưng không, Uyên đã trả lời thẳng thừng với mẹ mình thế rồi. Chẳng có cô gái nào dám đùa giỡn với mẹ chồng tương lai như vậy đâu, cho nên dù không muốn tin, chẳng muốn tin, mình biết Uyên đã thật sự rời bỏ mình, mặc dù Uyên lúc này đang ngồi ngay trước mắt mình, rất gần, rất gần mình.

Rốt cuộc, tất cả những chuyện này là sao đây? cái quái gì đang diễn ra vậy, hả Uyên?

Mình tắt máy, mắt long lên, nhìn trân trối gương mặt đẹp đẽ đang hướng về mình, rất muốn gào lên câu đó bằng tất cả sự bất lực và giận dữ, song mình kiềm lại, chỉ hỏi:

– Sao vậy?

Uyên đối mắt mình hồi lâu thì dời đi, nâng ly:

– Tốt nhất T đừng hỏi gì hết. Uống đi!

– Không uống. T muốn nói rõ ràng chuyện này!

– T không uống thì Uyên uống một mình.

Cô nàng nhếch môi khinh bạc, tu một hơi cạn sạch.

Chờ Uyên đặt ly xuống, mình lặp lại câu hỏi:

– Uyên không giỡn với mẹ T đó chứ? Làm vậy với người lớn không hay đâu, mẹ T sẽ có ác cảm với Uyên.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.