Chương 372
Nhắc mới nhớ, lần này Phùng Thiên Long thực sự bị thương
không nhẹ. Tảng đá lớn ấy mà thực sự đập vào người Lâm Khiết Vy, chắc chắn cô không sống nổi.
Đây là do anh ta tập luyện quanh năm, cơ thể cường tráng, mà xương vai vẫn bị gãy.
Lúc này, anh ta nằm trong khu bệnh viện sang trọng, bị cơn đau đớn hành hạ đến mức thở gấp.
“Bảo bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho tôi, nhanh đi, khó chịu quá”
“Cậu Phùng, bác sĩ nói hôm nay lượng thuốc giảm đau anh dùng đã quá mức rồi, không thể dùng thêm nữa.”
“Con mẹ nó, chẳng lẽ để ông đây đau chết luôn chắc? Mau đi tìm bác sĩ!”
Anh ta đang bị cơn đau đớn hành hạ, cửa phòng liền mở ra, Phùng Thiên Long tưởng là bác sĩ, sốt ruột ngước mắt lên, sững sờ.
Mạc Lâm Kiêu đẹp như ánh trăng dẫn theo Lâm Khiết Vy đi vào.
Con bà nó, lại còn nắm tay nhau!
Trong lòng Phùng Thiên Long đau đớn, thậm chí lấn át cả sự khó chịu trên cơ thể, tinh thần như lập tức tăng lên mười hai phần vạn, nhìn cả hai bằng ánh mắt sắc bén.
“Tiểu Vy, em tới thăm tôi rồi.”
Lâm Khiết Vy gật đầu, vừa định nói, nhưng Mạc Lâm Kiêu
đã mở miệng cười nói:
“Thế nào, còn chưa chết?”
Lâm Khiết Vy lặng lẽ liếc nhìn Mạc Lâm Kiểu.
Phùng Thiên Long không vui trừng mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu
một cái, cánh tay lành lặn hất mái tóc rối bù lên, đáp lại bằng một nụ cười khinh thường:
“Khiến anh thất vọng rồi, bản thiếu gia vẫn còn khỏe lắm”
“Ồ, nếu không sao thì xuống lầu đi vài vòng”
“Anh…
Phùng Thiên Long tức giận nhìn chằm chằm.
Bảo anh ta đi xuống cầu thang, chẳng thà trực tiếp đánh chết anh ta còn hơn.
Lâm Khiết Vy không nhịn được nữa, quan tâm hỏi:
“Vết thương ở vai của anh vẫn ổn chứ?”
Ánh mắt Phùng Thiên Long lập tức bày vẻ thâm tình:
“Tiểu Vy đau lòng vì tôi sao? Chỉ cần là vì em, cho dù vết thương có nghiêm trọng đến mức nào, tôi cũng sẵn lòng cam tâm tình nguyện. Đừng lo, vài ngày nữa tôi lại khỏe mạnh cường tráng ngay”
Lâm Khiết Vy chân thành nói: “Cảm ơn, hôm đó nếu không có anh, tôi chắc chắn đã không còn mạng. Cảm ơn anh”
“Ai da, giữa chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao? Bảo vệ em là trách nhiệm của tôi mà!
Mạc Lâm Kiêu nghe vậy thì trong lòng tức giận: “Cậu Phùng nói thế là sai rồi, trách nhiệm bảo vệ Khiết Vy là của tôi. Thân là bạn trai chính thức của Khiết Vy, tôi đến đây hôm nay là để gửi lời cảm ơn đến anh”
Phùng Thiên Long nhướn lông mày vẻ nguy hiểm: “Bạn trai chính thức?”
“Ha ha.”
Mạc Lâm Kiêu cười gian xảo, gương mặt càng đẹp đến mức thâm thúy:
“Phùng Thiên Long anh vẫn chưa hiểu sao, còn không biết tôi và Khiết Vy có mối quan hệ thân mật như vậy? Khiết Vy, em nói cho anh ta đi.”
Phùng Thiên Long ngay lập tức nhìn Lâm Khiết Vy đầy lo lắng.
Lâm Khiết Vy khóe miệng giật một cái không nói nên lời.
Sao càng ngày càng cảm thấy Mạc Lâm Kiêu rất trẻ con, bây giờ cô một chữ cũng không muốn nói!
Sự im lặng của Lâm Khiết Vy khiến Mạc Lâm Kiêu lo lắng không vui, anh quay lại nhìn Lâm Khiết Vy.
“Khiết Vy, em tự nói cho anh ta biết giữa chúng ta có quan hệ gì.”
Lâm Khiết Vy thở dài bất lực: “Mối quan hệ bạn trai bạn gái”
“Không thể nào!”
Không ngờ, Phùng Thiên Long bị kích thích lớn, quát to một tiếng, đồng thời đột ngột ngồi dậy, lập tức kéo đến vết thương, cơn đau lập tức khiến anh ta nhăn mặt lại.
“Cậu Phùng, cậu Phùng, anh không được động đậy! Bác sĩ nói anh chỉ có thể nằm trên giường dưỡng bệnh”
Đám đàn em lo lắng đổ mồ hôi, vội đỡ Phùng Thiên Long rít lên rồi lại nằm xuống.
Lâm Khiết Vy hơi tự trách mình, trừng mắt đánh dẹp Mạc Lâm Kiêu một cái, sau đó hỏi: “Có cần gọi bác sĩ đến xem không?”
Phùng Thiên Long cau mày, vẫy vẫy tay, chậm rãi nhìn cô, hỏi: “Chuyện quái gì đang xảy ra? Em và anh ta…”
Lâm Khiết Vy thực sự không còn mặt mũi nào để nói cô và Mạc Lâm Kiêu đã ký một hợp đồng bạn gái chết tiệt, nói ra đúng là khiến người khác cười đến rụng cả răng!
Có ai đã từng hẹn hò, xác định mối quan hệ bạn trai bạn gái, lại còn phải dùng giấy hợp đồng không?
Mạc Lâm Kiêu đắc thắng nói: “Anh già rồi? Điếc à? Không phải nói rồi sao, chúng tôi đã thiết lập mối quan hệ bạn trai bạn gái, bây giờ tôi đã là bạn trai chính thức của Lâm Khiết Vy!”
Nói xong, Mạc Lâm Kiêu hơi nâng cằm lên, vẻ mặt đắc thắng đến mức khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Phùng Thiên Long đột nhiên cảm thấy khó thở, hoảng sợ nhìn Lâm Khiết Vy: “Tiểu Vy, cái này…”
Khiết Vy khẽ gật đầu.
Phùng Thiên Long đột nhiên cảm thấy trong lòng đau đớn, thân thể đau nhức, khắp người đều đau đớn: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Lâm Khiết Vy thành thật nói: “Ngay trước khi đến đây.”
Phùng Thiên Long ngay lập tức tức giận: “Mạc Lâm Kiêu, đồ khốn kiếp gian xảo, sao mày có thể như thế.”
Mạc Lâm Kiêu cả người thoải mái, nhìn thấy đối thủ đau đớn, từng sợi lông trên cơ thể anh đều hạnh phúc, liền vòng tay qua vai Lâm Khiết Vy chầm chậm nói:
“Cậu Phùng, cậu cứ thả lỏng đi. Dù sao anh cũng là bệnh nhân, tôi không bắt nạt người yếu ớt như anh. Tuy nhiên, anh tốt nhất nên thu lại hết những tâm tư không nên có đi, anh căn bản không có cơ hội chiến thắng, có kiên trì nữa cũng chỉ thành trò cười. Anh không phát hiện ra sao, thứ anh gọi là kiên trì theo đuổi bấy lâu nay chỉ là ảo tưởng đáng thương mà thôi!”
Lời nói này quả thực đủ độc ác, đủ nhẫn tâm.
Phùng Thiên Long sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi đến nổi cả gân xanh.
“Mạc Lâm Kiêu! Đừng quá kiêu ngạo! Tiểu Vy không hề thích anh!”
“Cô ấy càng không thích anh”
“Đừng nói đến bạn trai, bạn gái của anh, cho dù là cô ấy đã gả cho anh, tôi cũng sẽ không từ bỏ. Đời này tôi đã nhìn trúng Tiểu Vy rồi, anh có giỏi thì phòng bị tôi cả đời xem.”
Mạc Lâm Kiêu mặt đen lại ngay lập tức, không nói thêm gì, kéo Lâm Khiết Vy ra khỏi phòng.
Để Lâm Khiết Vy ở lại một phòng cách đó không xa, anh nhanh chóng quay trở lại phòng bệnh. Phùng Thiên Long vẫn giữ nguyên tư thế nhìn chằm chằm cánh cửa, bộ dáng như biết chắc anh sẽ trở lại.
Phùng Thiên Long: “Không dám lộ ra bộ mặt thật của mình trước mặt cô ấy sao?”
Mạc Lâm Kiêu chế nhạo: “Lúc anh cấp cứu ở bệnh viện, tôi và Lâm Khiết Vy đang mây mưa với nhau, là cô ấy chủ động”
Phùng Thiên Long tức giận đến mức suýt nữa nôn ra máu, kìm lại không được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi sau này khi cô ấy nếm được mùi vị của tôi liền sẽ khinh thường anh”
Sát khí trong mắt Mạc Lâm Kiêu dâng cao, anh nói từng chữ, “Đừng ép tôi tàn nhẫn.”
“Muốn giết tôi? Vậy phải xem anh có năng lực này không! Không chừng tôi còn có thể giết anh trước!”
Mạc Lâm Kiêu cả người đầy vẻ thù địch, bước ra ngoài. Phùng Thiên Long không thể kìm lại được nữa, đột nhiên nôn ra một ngụm máu.
Tay run lên vì tức giận.
Lâm Khiết Vy đang đứng ở hành lang bệnh viện chờ Mạc Lâm Kiêu, có chút buồn chán, lại nhìn thấy bóng dáng anh tuấn của Mạc Lâm Kiêu đang đến gần.
Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ của anh rũ xuống, cười nhẹ nói: “Đi thôi, về nhà thôi.”