Chương 196: Trực tiếp khiêng lên lầu
Lâm Khiết Vy nghĩ một lát, vừa rồi khi ở Tiêu Dao Quán, Mạc Lâm Kiêu đã có phản ứng, lúc ấy thứ cứng rần kia dán sát vào người cô, bây giờ cô nghĩ lại là thấy sợ.
Hẳn là anh thật sự động tâm tư đó, nhưng mà ngại bên cạnh có người khác, anh mới không muốn cô ở đó. Nghe nói một khi đàn ông có ý phương diện đó, không thể thỏa mãn sẽ vô cùng khó chịu.
Chẳng lẽ bây giờ Mạc Lâm Kiêu cũng đang trong trạng thái rất khó chịu?
Cô như tên trộm nhìn chằm chằm Mạc.
Lâm Kiêu, không may là đôi mắt sáng như đuốc của anh cũng đang nhìn cô, Lâm Khiết Vy sợ tới mức run lẩy bẩy.
Biểu cảm như tên trộm của cô đâu thể tránh khỏi mắt Mạc Lâm Kiêu, bây giờ anh cũng đoán được tâm tư của cô, cười tà tứ nói “Nhìn cái gì? Còn trông cậy tôi ôm cô đi vào.
sao? Hay là nói..” Anh nói chuyện, đột nhiên dán sát vào, Lâm Khiết Vy sợ tới mức dán sát vào cửa xe rồi, đôi mät khẽ đảo, nhìn kiểu gì cũng thấy lúc này Mạc Lâm Kiêu như con liệp báo đói bụng.
Mạc Lâm Kiêu hít sâu một hơi, trầm thấp nói: “Hay là nói, cô còn muốn làm ở trong xe một lát?” Lâm Khiết Vy kinh ngạc, vậy mà không khống chế được bắt đầu triển khai tưởng tượng. Xung quanh chiếc xe sang này vây kín vệ sĩ, ô tô đang rung lên… Á… Không!
“Anh Kiêu, đã về đến nhà, nhanh xuống xe đi. Anh cũng mệt mỏi cả một ngày rồi, nhanh tiến vào đi nghỉ đi” Lâm Khiết Vy cười gượng vội vàng đổi đề tài, nhưng giọng nói phát run đã sớm tiết lộ kích động của cô.
“Người nhát gan!” Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng.
xùy một tiếng, mở cửa xe xuống xe.
Người đàn ông khí tràng lãnh khốc xuống xe, trong xe lập tức tràn đầy không khí, Lâm Khiết Vy vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra.
Mạc Lâm Kiêu đang định tự mình kéo cửa xe Lâm Khiết Vy ra, kéo cô xuống xe, Trần Kiệt lại dán sát vào, vẻ mặt kỳ lạ.
Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu mày, đi tới trước vài bước, Trần Kiệt vội vàng đi theo, nhỏ giọng nói gì đó với Mạc Lâm Kiêu, đôi mắt Mạc Lâm Kiêu híp lại, nhìn Trần Kiệt với vẻ nguy hiểm, nhỏ giọng hỏi: “Chắc chắn chứ?” Trần Kiệt nghiêm túc gật đầu.
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu đột nhiên âm trầm, khí tràng quanh người lập tức vô cùng rét lạnh, thở dài không thể nghe rõ, xoay người đi tới bên cạnh xe ô tô, còn mở cửa xe ra, lạnh lùng nói: “Anh Kiêu, anh đi vào trước đi, tôi ở lại một lát, sau đó sẽ lên”
Nhưng lúc này Mạc Lâm Kiêu đâu còn tính nhãn nại, vươn tay qua năm lấy cổ tay cô, trực tiếp kéo cô xuống xe, mạnh mẽ vang dội, rõ ràng lưu loát, Lâm Khiết Vy bất ngờ không phòng ngự, thiếu chút nữa ngã sấp xuống Mạc Lâm Kiêu không dừng lại, cũng không liếc cô một cái, nắm cổ tay cô sải bước đi vào trong biệt thự: “Ai da, anh chậm một chút, chân tôi ngắn, không đi nhanh được. Hay là anh buông tay ra, tự tôi đi được”
Lâm Khiết Vy gần như chạy chậm theo sau anh vào nhà, miệng không ngừng kêu lên, nhưng Mạc Lâm Kiêu đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Bác Trần nhanh chóng đi từ phòng bếp ra, cười vô cùng hiền lành: “Cậu Kiêu trở về rồi à? Cô Vy cũng trở về rồi sao? Cơm tối sắp xong rồi, hai vị tắm rửa rồi đến phòng ăn đi”
“Đợi lát nữa rồi ăn, bây giờ có việc” Mạc.Lâm Kiêu nói ngắn gọn xong, lập tức kéo Lâm Khiết Vy đi lên cầu thang.
Trái tìm của Lâm Khiết Vy lập tức đập đoạn lên, xong rồi xong rồi, quả nhiên như cô dự đoán, chuyện đầu tiên anh làm khi trở về, là kéo cô vào phòng ngủ, tiếp tục làm chuyện xấu hổ.
Lâm Khiết Vy cúi người, giống như đứa bé sắp bị đánh, không ngừng vẫy tay với bác Trần: “Bác Trần! Bác Trần! Cháu đói bụng! Bây giờ cháu muốn ăn cơm! Cháu không đi lên lầu”
Vẻ mặt bác Trân đau lòng nhìn Lâm Khiết Vy, cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Cậu Kiêu à, cô Vy đã nói đói bụng…”
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nói: “Chỉ lên một lát thôi, đồ ăn vẫn còn nóng, xong việc xuống ăn lần nữa”
Bận sao? Cô không bận việc gì mà!
Bác Trần thở dài, nhưng không nhịn được nói: “Cậu Kiêu à, cô Vy đã nói đói bụng, đó chính là không còn sức lực, cậu đừng kéo cánh tay cô ấy nữa…”
Lâm Khiết Vy âm thầm khen ngợi bác.
Trần, bác Trần của cháu thật trâu bò! Bác Trân thật uy vũ!
Không nghĩ tới bác Trần nói tiếp: “Ai da, phải biết thương hương tiếc ngọc đấy, cậu trực tiếp ôm cô ấy đi lên là được, tránh để cho cô Vy mệt”
Hửm? Lâm Khiết Vy trợn mắt há miệng, nhìn bác Trần mỉm cười hiền lành với vẻ khó mà tin, chỉ thiếu chảy hai hàng lệ rồi.
Bác Trần! Nói chuyện đừng mạnh bạo như vậy chứ?
Mạc Lâm Kiêu thấy Lâm Khiết Vy trượt chân xuống, gần như sắp ngồi lên sàn nhà, thuần túy là bộ dạng sống chết mặc bay, lông mày hơi nhíu lại, nâng cánh tay cô lên, ôm lấy eo cô nâng lên vai, khiêng cô lên vai đi lên lầu.
Tay chân của Lâm Khiết Vy múa may, vừa cào vừa gãi, Mạc Lâm Kiêu tức giận vỗ mông cô, quát: “Im lặng một chút! Lại ầm ï ném cô từ trên lầu xuống!”
Lâm Khiết Vy sợ tới mức lập tức dừng công kích, uể oải không phấn chấn buông xốa tay, giống như con cá chết.
Bác Trần đứng ở lầu một, ngửa cổ nhìn hai bọn họ, ánh mắt vô cùng từ ái.
Khi vào cửa, Lâm Khiết Vy tùy ý để túi xách ở cửa, Trần Kiệt lặng lẽ cầm túi của Lâm Khiết Vy, nhanh chóng ra khỏi biệt thự Bên ngoài có một chiếc xe hơi đỗ ở đó, Trần Kiệt mang theo túi xách nhanh chóng lên xe, ô tô lái nhanh tới khu rừng.
Trong rừng đã sớm có mấy người đợi, Trần Kiệt ném túi xách qua, anh ta thì lấy một điếu thuốc lá, châm lửa, dựa vào cửa xe hít một hơi.
“Anh Trần Kiệt, tìm được rồi!” Bên kia có người kêu lên, hưng phấn nói.
Trần Kiệt ngậm điếu thuốc lá, đôi mắt lim dim đi tới, thăm dò nhìn trên đất.
Trong lòng bàn tay thuộc hạ đặt một đồng xu bạc giống như một chiếc đinh ghim thép, khi nhìn vào sẽ nhầm nó với một đô la, nếu lại nhìn kỹ sẽ thấy nó như đồng xu chơi game.
Trân Kiệt hừ lạnh một tiếng, lười biếng phân phó: “Kiểm tra xem, nhìn xem đó là thứ gì.
Đột nhiên khóe mắt liếc thấy đồng xu kia lóe lên ánh sáng màu lục, Trần Kiệt lập tức sợ hãi mở to mắt, quát ầm lên: “Nhanh ném nó ra xa, nguy hiểm!”