Chương 10
Đôi mắt chim ưng của Mạc Lâm Kiêu chợt lóe sáng, giọng điệu lạnh nhạt: “Có gì đẹp đâu, không thể công khai.”
“Ừm… Không cho cô ấy một danh phận?”
“Một người phụ nữ lai lịch không rõ ràng, tự động đưa tới cửa. Đối với loại người này, cũng không rõ là do ai yêu cầu đưa tới. Anh nói xem, em có thể đế cô ta sống sót, đã là một loại ban an rồi.”
Phùng Thiên Long thu hồi dáng về cà lơ phất phơ, sắc mặt càng thêm nghiêm túc: “Nếu nói như vậy, dứt khoát xử lý cho xong người phụ nữ này đi, tránh những chuyện xấu về sau.”
Mất Mạc Lâm Kiêu tối đi, anh hơi khựng lại một chút rồi hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Xem đã, nhưng mà là một nhân vật nhỏ bé, còn không khơi dậy nổi một chút sóng gió gì thi cứ giữ lại mạng trước đi.”
“Cậu sẽ không mềm lòng đó chứ! Nhưng mà đều là phụ nữ, cấu tạo giống nhau cả. Chi cần cậu có vẻ ngoài dễ nhìn một tí, bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể lên giường như nhau thôi. Cậu tin anh đi, trước tiên phải xử lý loại giản điệp này đã, diệt cỏ tận gốc. Anh tim cho cậu một trăm người phụ nữ xinh tươi ngon nghẻ hơn cô ta nhiều. Được không?”
Hiến nhiên Mạc Lâm Kiêu đối với đề tài này có chút bực bội, không muốn nói nhiều nữa: “Em tự biết chừng mực, anh tự quản mình cho tốt đi đã.”
“Hừ, còn bao che nữa. Anh thật sự muốn nhìn thử xem, cô ta là loại tuyệt sắc giai nhân đến mức nào.” Phùng Thiên Long vừa thấy Mạc Lâm Kiêu không hề phản ứng lại lời nói của anh ta, đành phải bắt đầu nói về chuyện của thành phố Tân Thành ở phía nam. Một miếng thịt to lớn như vậy, tất cả đều Mà tất cả đất ở đó toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay của Mạc Lâm Kiêu. Miếng thịt lớn như vậy, bao nhiêu người muốn cần một miếng. Đảm người bên. ngoài kia, đều muốn chia nhau mỗi người một ít. muốn đến đây lập nghiệp hiện đại hóa thành phố Tân Thành, ngang với thành lập một nửa thành phố rồi.
Mạc Lâm Kiêu chỉ cần hơi thả lỏng tay ra một chút, đã khiến rất nhiều người đủ ăn mấy đời rồi.
Trần Kiệt và Nam Cung Hào ở phòng bên đã ăn được một bàn đồ ăn ngon,
Đừng thấy Trần Kiệt có dáng người mảnh khảnh mà khinh thường. Anh ta là một cái dạ dày không đáy chính hiệu, tay trái móng giò, tay phải gà quay, trái phải mỗi bên con từng miếng một ăn đến vô cùng vui vẻ.
Bề ngoài Nam Cung Hào là một người cao quý thanh lịch, nhưng đã ăn thì chút nhã nhặn nào cũng mất sạch, tay áo to rộng dứt khoát xuân lên khuỷu tay. hai tay cầm vịt quay gặm.
Nhìn tướng ăn uống của hai người họ, người không biết còn tưởng rằng họ từ làng quê nghèo đói nào tới. Ai có thế ngờ được hai người này vậy mà lại là trợ lý số một và trợ lý số hai bên cạnh Mạc Lâm Kiêu chứ.
Trần Kiệt mơ hồ nói: “Theo dõi tình huống trước mắt, cô ấy vẫn tính là thành thật, vẫn luôn ngoan ngoãn ở bệnh viện.”
Nam Cung Hào gật đầu: “Cho dù cô ấy có hư đốn như thế nào, bây giờ cũng phải ở lại thôi.”
Người đang được bọn họ nhắc tới tất nhiên là Lâm Khiết Vy.
Nam Cung Hào uống một ngụm rượu, suy nghĩ chốc lát: “Chất độc trong người anh Kiêu, nói không chừng một thời điểm nào đó sẽ tái phát, lỡ như người phụ nữ kia đột nhiên mất tích không cách nào tìm ra được, sẽ có thể mất mạng. Tôi cảm thấy, nếu đã ký hợp đồng tình nhân, nên để cô ấy ở trong nhà của anh Kiêu. Như vậy cũng thuận tiện hơn nhiều.”
Trần Kiệt vẫn ngậm một miếng thịt trong miệng, trừng lớn mắt: “Anh Kiêu đã từng nói, không muốn đưa cô ấy về nhà sống rồi mà, cậu đừng có dùng lòng tốt không đúng lúc nữa, anh Kiêu không vui lại khiến tôi bị liên lụy.”
Nam Cung Hào nhe răng nhìn Trần Kiệt đầy khinh bi: “Mạng của anh quan trọng, hay là mạng sống của anh Kiêu quan trọng hơn? Cho dù có phải đánh anh một trận vì sức khỏe của anh Kiêu thì anh cũng nên làm theo.”
Câu này có lẽ đã thuyết phục được Trần Kiệt, anh ta gật đầu, sau vài giây mới lấy lại phản ứng: “Dựa vào đâu mà cậu đưa ra kế hoạch, đến lúc quay đầu lại tính số tới đánh tôi chứ?”
Nam Cung Hào cười giống như một chú hồ ly:
“Hai chúng ta cùng làm. Tôi lên kế hoạch, anh thực hiện.”
Trần Kiệt trừng lớn mắt liếc Nam Cung Hào một lượt. Hồ ly đuôi cáo vẫn giỏi nhất là đàm phán lõi kéo.
Sau khi tan làm, Lâm Khiết Vy nói lời tạm biệt với
Hứa Tịnh xong thì trực tiếp tới phòng hồi chăm sóc đặc biệt ICU. Dựa vào da mặt dày của mình dò hỏi y tá, biết được tình huống của em trai đã ổn định mới thấy yên tâm.
Khi Lâm Khiết Vy rời khỏi bệnh viện, sắc trời đã tối mịt, người đi đường cũng thưa thớt hơn. Trạm xe bus ở cách bệnh viện không xa, có lẽ khoảng 100 mét.
Đèn đường khá chập chờn, có vài chiếc ô tô im hơi lặng tiếng dừng lại ở ven đường, đột nhiên có hai người đàn ông đột bước xuống từ ô tô, chân trước mặt Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy sợ tới mức theo bản năng năm chặt túi xách của mình, tuy rằng bên trong cũng chẳng có nhiều tiền bạc.
“Anh Kiệt của chúng tôi tìm cô.” Anh Kiệt? Ai cơ?
Trần Kiệt bước đôi chân dài của minh xuống khỏi xe, chậm chạp đứng trước mặt Lâm Khiết Vy, nhố điếu thuốc lá trong miệng đi, biểu cảm có chút không kiên nhẫn.
Vừa nhìn thấy gương mặt khá đáng tin cậy kia của Trần Kiệt, Lâm Khiết Vy đã nghĩ tới khẩu súng kia của anh ta, sau đó bắt đầu lo lắng.
“Lâm.. Lâm.. Lâm gì nhỉ?”
“Lâm Khiết Vy” Lâm Khiết Vy cố gắng tỏ vẻ bình thản đáp lại.
“Đúng rồi, Lâm Khiết Vy. Lên xe đi, đi theo tôi.”
Lâm Khiết Vy đột nhiên giương mắt nhìn Trần Kiệt, giống như một chú thỏ con bị dọa sợ: “Đi, đi đầu chứ?”
“Cô đừng giả vờ nữa, ngay cả việc bò lên giường của anh Kiêu cô còn không sợ, ngay cả gọi đầy đủ họ tên của anh Kiêu cũng không sợ. Vậy mà lại sợ đi theo tôi sao?”
Giọng nói của Lâm Khiết Vy hơi run rấy: “Anh nói cho rõ trước đã, nếu không tôi sẽ không đi đâu hết.”
Trần Kiệt cất ngang một chút: “Ở cải thành phố này, ông đây muốn chặn một người nào đó hay là yêu cầu người đó đi đâu thì cũng không một ai dám không đi hết.”
“Tôi, bây giờ tôi là người của Mạc Lâm Kiêu. Anh muốn làm gì tôi thì đầu tiên phải hỏi xem anh ấy có đồng ý hay không đã”
“Ha ha! Kẻ ngốc nào lại định cáo mượn oai hùm đây? Nếu cô biết chúng tôi là người của anh Kiêu, vậy thì phải hiểu rõ một điều, tôi đây tới để đưa cô đến sống ở nhà của anh Kiêu.”
Lúc này, Lâm Khiết Vy vô cùng kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch.
Tới nhà của Mạc Lâm Kiêu? Sống? Sau này đều phải sống dưới tầm mắt của anh ta? Cô không thế tưởng tượng nổi!
“Có thể bàn bạc một chút được không? Công, công việc của tôi. Tôi sẽ hết sức phối hợp, bất cứ lúc nào cần tới tôi.”
“Không được! Lúc đòi tiền thì vội vội vàng vàng, sao lúc này lại do dự như thế? Lên xe!”
Lâm Khiết Vy vẫn không nhúc nhích, im lặng chống đối lại.
“Đây là cô muốn tôi phải đánh ngất có rồi cho vào bao tải ném lên xe à? Không phải nên nhân lúc tôi chưa tức giận tự mình ngoan ngoãn lên xe hả?” Trần Kiệt xoa xoa hai tay, dáng vẻ hãm hãm.
Lâm Khiết Vy hít sâu một hơi, bất đắc dĩ bước lên xe.
Biệt thự Mạc Vũ ở thành phố Hà Nội nằm trên giữa sườn núi, cây có biến xanh, cảnh sắc hài hòa hợp lòng người.
Ô tô đi quanh từng vòng từng vòng của ngọn núi, cây cối tầng tầng lớp lớp chân bầu trời.
Lám Khiết Vy đứng trước căn biệt thự nguy nga tráng lệ giống như hoàng cung, cảm thấy có chút mông lung.
Đây là nơi dành cho người sống sao?
Bác Trần là quản gia của chỗ này, cũng là bố ruột của Trần Kiệt, đứng chờ ở cửa đang nhìn Lâm Khiết
Vy đơn thuần một lượt từ trên xuống dưới.
Cô không hề trang điểm, khuôn mặt nhỏ điểm đạm đáng yêu. Mặt mũi xinh xắn, đơn thuần, mang theo nét quyến rũ tự nhiên. Chả trách có thể lọt được vào tầm mắt của cậu Kiêu, quả thật là xinh đẹp hiếm thấy.