Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Vacory
Beta: Dú
—————————————–
Đã ít nhất một tháng rồi Giản Tùy Anh chưa về nhà, cha hắn rất vui, khui rượu Mao Đài được người khác tặng.
Hắn uống hai ly với cha và Tiểu Lâm, nhìn cha hắn uống đến nỗi mặt đỏ bừng, bỗng nhiên có cảm giác chính hắn cũng già đi.
Mấy tháng trước cha hắn có thu mua một công ty vận tải tàu thuyền, bận chạy hạn ngạch nhập khẩu(*), vội vàng chạy theo thời thế, làm nghiệp vụ xuất nhập khẩu, tuy không còn trẻ, nhưng cha hắn không có ngày nào là rảnh, gần đây chắc hẳn còn chạy đôn chạy đáo, người sạm đen hơn hẳn.
(*Chú thích: Hạn ngạch nhập khẩu (Import Quotas) là hạn chế trực tiếp về số lượng một số hàng hóa được nhập khẩu vào một nước. Hạn chế này thường được thực hiện dưới dạng ban hành các giấy phép nhập khẩu cho một nhóm các cá nhân hoặc công ty.)
Lúc ba cha con cùng nâng ly, Triệu Nghiên cực kỳ hiểu chuyện không xuất hiện, thế nên tâm trạng hôm nay của Giản Tuỳ Anh cũng không tệ lắm, hiếm khi lúc về đến nhà không có oán khí vây quanh, khá là hòa hợp với cha và Tiểu Lâm.
Cha hắn uống hơi nhiều, đã lên tầng nghỉ ngơi trước.
Giản Tùy Anh nói chuyện với Giản Tùy Lâm dưới nhà, đưa ra từng chuyện đã gặpnơi đất Bắc Hải cùng với suy nghĩ riêng và những băn khoăn của chính hắn để phân tích cho cậu.
Nếu không phải do Giản Tùy Lâm say đến nỗi mặt đỏ bừng thì chắc chắn hắn sẽ nhận ra sắc mặt khác thường của cậu.
“Nói chung trong chuyến đi Bắc Hải này, nếu có thể không tiếp xúc với Lý Huyền thì đừng cố tiếp xúc. Cậu đi Bắc Hải hai lần, hẳn là đã tiếp xúc với một số người nên chuyện này anh giao cho cậu.”
Giản Tùy lâm cứng ngắc gật gù, “Được, không thành vấn đề.”
“Phải nói hết mọi chuyện cho anh biết, đến tột cùng là trong đấy xảy ra việc gì. Nếu như đúng là tên Lý Huyền tham lam đi theo hai tên ngu ngốc hãm hại anh, anh sẽ không để hắn yên thân.” Giản Tùy Anh thừa dịp có rượu trong người phun ra hai lời hung ác ở trước mặt em trai mình, nhưng thật ra trong lòng hắn đã rõ, dù Lý Huyềnkhông trọng tình nghĩa, hắn cũng không thể làm gì được gã.
Một là bởi vì một chuyện không thật sự tổn thất, chỉ chịu ấm ức thì không đáng để trở mặt với Lý Huyền, hai là dù có nói gì thì đó cũng là anh cả mà Lý Ngọc yêu thương, hắn không nể mặt Lý Huyền thì cũng phải nể mặt cậu.
Hắn muốn biết rõ chân tướng của chuyện này, không gì ngoài việc hắn cực ghê tởm hai người kia và cái công ty thu quỹ riêng mà hắn đã đầu tư cho bọn họ.
Giản Tùy Anh uống quá nhiều rượu, không thể lái xe, buổi tối phải ngủ ở đây.
Sau khi trở về phòng, Giản Tùy Lâm cầm diện thoại di động bấm đến số Lý Ngọc, trầm tư một lúc lâu, vẫn không nhấn xuống.
Cuối cùng cậu nhắn tin cho Lý Ngọc, hỏi ngày mai có đến công ty không.
Một lát sau Lý Ngọc nhắn lại một chữ ngắn gọn: “Đến.”
Giản Tùy Lâm cất điện thoại, yếu ớt dựa cái đầu mê man do uống say vào lưng ghế, khép hờ đôi mắt trong bóng tối, vô định nhìn vào màn đen hư không.
Đột nhiên điện thoại “Ting ting” hai tiếng, cậu cầm lên nhìn, vẫn là tin nhắn của Lý Ngọc, hỏi cậu “Sao vậy?”
Sao vậy…
Khóe miệng Giản Tùy Lâm kéo ra một nụ cười mỉa mai. Người mà cậu dùng cả toàn bộ khả năng để khao khát thì người “Anh em tốt” này lại chiếm đoạt dễ như ăn bánh, Lý Ngọc chính là người kém tư cách nhất để hỏi cậu “Sao vậy?” trên thế giới này.
Bây giờ ngay cả khi nhìn đến hai chữ “Lý Ngọc”, cậu cũng không khỏi toát ra sự thù hận.
Cậu ném điện thoại “Sầm” một tiếng lên bàn, chân nọ xọ chân kia đi đến phòng Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh ngủ rất say.
Có lẽ là do tác dụng của rượu, lá gan của Giản Tùy Lâm to hơn nhiều so với bình thường. Cậu ngồi xuống bên giường, mở đèn lờ mờ ở đầu giường lên, tham lam ngắn nhìn vẻ mặt của Giản Tùy Anh trong giấc mộng mị.
“Anh…” Cậu đưa tay vuốt gò má ấm áp của Giản Tùy Anh, “Anh, đến khi nào anh mới nhìn tới em đây.” Cậu cúi người, hôn lấy đôi môi ướt hương rượu của Giản Tùy Anh.
“Rốt cuộc cậu ta có chỗ nào tốt, rốt cuộc cậu ta có cái gì chứ.” Giản Tùy Lâm nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi, môi, một đoạn hầu kết nhô ra ở cổ của Giản Tùy Anh.
“Sao anh lại thích cậu ta…” Giản Tùy Lâm đưa đầu lưỡi chui vào đôi môi đang hé mở của Giản Tùy Anh, liếm qua hàm răng ẩm ướt của hắn, “Tại sao, tại sao cố tình lại là cậu ta!” Tay cậu đột nhiên siết chặt, hung tợn bóp cổ họng của Giản Tùy Anh.
Nếu không buông tay, người anh trai này của cậu sẽ chẳng mấy chốc biến mất trên thế giới này.
Đem theo tất cả mọi thứ và ngay cả hắn cũng sẽ biến mất cùng, chỉ cần kiên trì vài chục giây nữa thôi. Chỉ cần mấy chục giây ít ỏi này, mọi thứ sẽ kết thúc.
Sẽ kết thúc ư? Có thật không? Anh…
Giản Tùy Lâm văng tay ra tựa như chạm phải điện.
Cậu nhìn Giản Tùy Anh trong giấc mơ đau khổ nhíu lông mày, trái tim đau đớn như bị kim đâm.
Cậu lại ghé sát vào người Giản Tùy Anh, dần cúi xuống, giống như được cổ vũ hôn liếm cổ của hắn, miệng vô thức nỉ non: “Anh, chắc chắn anh sẽ là của em, tất cả của anh, đều là của em…”
Giản Tùy Anh thấy u sầu lắm.
Cũng không biết hôm qua say rồi đụng đến chỗ nào, trên cổ có thêm một vết máu đọng, thật sự hơi ngại ngùng.
Lúc đến công ty, nhân viên nữ đều nhìn hắn rất ám muội, không chừng đã hiểu lầm.
Lúc nghỉ trưa hắn mới đến, sau đó mới biết Tiểu Lâm và Lý Ngọc đã tới từ sáng sớm.
Giản Tùy Anh rất vừa lòng, hai đứa trẻ này chẳng lười biếng chút nào.
Hắn bảo thư ký Lương đặt vé máy bay cho Tiểu Lâm vào tối nay, đồng thời yêu cầu cậu phải có thành quả mới được về.
Hắn đến công ty gọi hai cuộc điện thoại, giờ cũng đến lúc ăn trưa.
Thư ký Lương theo hắn đã nhiều năm, cực kỳ hiểu ý, cứ khi nào Lý Ngọc tới công ty thì chắc chắn bữa trưa phải đặt hai suất đưa đến văn phòng của Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh trái chờ Lý Ngọc phải chờ Lý Ngọc, nhưng cậu chẳng đến ăn, gọi điện thoại cũng không ai nhận. Giản Tùy Anh hơi đói bụng đến nỗi ngồi không yên, lại không muốn ăn trước một mình, bèn đi tìm Lý Ngọc.
Tòa nhà văn phòng này cũng là một trong những tài sản của hắn, công ty của hắn chiếm ba tầng, những tầng còn lại hắn đều cho thuê, muốn tìm người trong ba tầng này, nói khó thì cũng không tính là khó lắm.
Tuy nhiên khi hắn vừa hỏi, đã có người nói là Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm đang ở trong phòng họp, không biết đang bàn chuyện gì.
Giản Tùy Anh bèn đi tới phòng họp.
Phòng họp được dựng nên bởi một tấm kính mờ cỡ lớn nằm giữa hai lớp kính thủy tinh trong suốt. Nếu người bên trong mà đứng thì bên ngoài có thể trông thấy nửa người trên, nếu ngồi thì cũng chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới.
Hai người trong phòng họp, vừa đúng là một người ngồi một người đứng.
Giản Tùy Anh thấy Giản Tùy Lâm chống hai tay lên bàn, mặt mày nghiêm nghị nói gì đó, giống như đang chất vấn Lý Ngọc.
Hắn không nhìn thấy được mặt của Lý Ngọc đang ngồi, nhưng tư thế khoanh tay trước ngực phòng vệ như thế, hẳn là sắc mặt cũng chẳng khá hơn.
Trong ấn tượng của Giản Tùy Anh, trừ chuyện lần trước hắn với Lý Ngọc bị thương ra, quan hệ của hai người này vẫn rất tốt. Không hiểu sao lúc này lại có cảm giác như họ đang vướng phải mâu thuẫn vậy.
Giản Tùy Anh nghi hoặc tiến lại gần bọn họ.