Ai nấy đầu gật đầu đồng tình. Đây cứ như một cuộc chiến hại não vậy. Người ta có chỉ số IQ cao nên mất trí nhớ rồi mà vẫn biết hành EQ của người khác. Mỗi người đều bị treo cảm xúc, cứ tăng lên rồi đột ngột hạ xuống, họ nói dối nhưng mắt cứ giật giật liên hồi. Không biết gã chồng kia có hắt hơi không, chứ mọi người sắp không trụ vững rồi. Cứ thay phiên nhau mà nghĩ cách đối phó đến ong hết cả đầu óc.
– Vậy sao? Mọi người sẽ không phiền khi mỗi lần gặp hãy nhắc lại tên đến khi em nhớ chứ?
– Được, không phiền… không phiền.
Tất cả đều đồng thanh trả lời một cách vui vẻ. Khương Diệp quay hẳn sang Trạch Dương lên tiếng.
– Ngày trước, em đã kết hôn hay có người yêu chưa anh?
Đến lúc này thì cả căn phòng trở nên âm u đến đáng sợ. Đầu ai cũng đang nhảy số để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này. Sao vừa mới tỉnh dậy mà Khương Diệp hỏi câu nào cũng chỉ nhằm đến Khang Nam vậy chứ? Mặt ai nấy đều méo xệch vì không biết trả lời sao cả. Nếu trả lời có thì người chồng hay người yêu đâu còn nếu trả lời không thì Tin Tin làm sao?
– Sao không ai nói gì vậy ạ?
– Em lấy chồng rồi…
Trạch Dương trả lời xong thì tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng rồi không đồng tình. Nhưng nói dối không được mà nói thật cũng không xong, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này có mấy ai muốn.
– Vậy anh ấy đâu rồi anh?
Mọi người không ai lên tiếng, ánh mắt đều đưa về phía Trạch Dương. Anh đành phải lựa lời nói.
– Chồng em đi học ở Mỹ, khi em bị tai nạn, mọi người sợ cậu ấy lo nên không ai thông báo. Chắc em cũng không muốn cậu ấy thấy em như này mà đau lòng phải không?
Khương Diệp lắc đầu, Trạch Dương tiếp lời.
– Vậy nên mấy tháng tới, em hãy bình phục và khỏe mạnh để cậu ấy về sẽ không phát hiện ra em bị tai nạn nhé!
– Sao anh ấy lại đi học để em ở nhà? Có phải vợ chồng em không hạnh phúc không anh?
Đến lúc này, trong phòng có tiếng sụt sùi, mọi người đều rơi nước mắt. Hôn nhân của họ rất hạnh phúc, sao từ người hi sinh vì vợ bây giờ lại thành người chồng tệ bạc như vậy chứ? Cảnh Nghi và Âu Lan lầm lũi quay mặt ra ngoài nén lau nước mắt. Tô Mộc nhìn chồng rồi nắm tay Khương Diệp.
– Chị, không phải như vậy đâu. Hôm nay chị vừa tỉnh dậy không nên tiếp nhận nhiều thông tin, chị sẽ không nhớ hết được đâu. Chị nghỉ ngơi đi được không?
Khương Diệp cũng thấy đầu khó chịu nên đồng ý nằm xuống nghỉ. Lúc này mọi người mới nhìn nhau ra hiệu rời đi để mẹ Lã lại chăm Khương Diệp.
Nam Phương chống tay lên thân xe nhìn Trạch Dương và Hải Phong.
– Các cậu nghĩ có thể giấu cô ấy không?
– Trước mắt thì cứ như vậy đi, chúng ta tăng cường tìm cậu ấy đi.
– Nhưng chưa nhìn thấy thì chắc chắn cậu ấy sẽ không về đâu.
Cả ba thở dài, họ không thiếu gì người để cử đi tìm nhưng Khang Nam lại biến mất không dấu vết. Chỉ còn thiếu nước vào từng nhà để tìm nữa thôi.
…
Quý Hải vào phòng khi Khang Nam đang nghe đọc sách trên radio. Khang Nam với tay rót trà, nước nóng rớt vào tay liền rụt tay lại khiến cả ấm trà đổ ra bắn lên chân tay lấm chấm đỏ.
– Anh, để em.
– Đứng im đấy
– Anh… nước nóng để em giúp.
– Tôi làm được, nhiệt độ nước không đủ làm bỏng cùng quá hơi phồng da chút thôi.
– Dạ, ấm trà dưới chân bên phải anh.
Khang Nam cúi người di chuyển tay tìm ấm trà cầm lên.
– Hộp trà ở ngăn tủ thứ hai từ trên xuống. Anh đang để tay ở ngăn thứ nhất.
Nghe theo lời của Quý Hải, Khang Nam lấy được thứ mình cần lấy nhưng khi nước pha trà sôi thì Quý Hải lại gần giúp anh pha trà.
– Anh, đừng làm mình bị thương. Anh bỏ tiền thuê em thì sao phải tự mình làm như vậy, việc không nguy hiểm thì em sẽ để anh làm còn việc nào nguy hiểm thì để em làm. Nếu anh không nghe lời, em sẽ không làm cho anh nữa.
Khang Nam ngồi im trên ghế, anh đoán Quý Hải đi thăm Khương Diệp về có chuyện muốn nói nên hướng mặt nhìn lên chờ đợi.
– Anh, chị ấy tháo băng mắt và đã nhìn thấy rồi. Nhưng…
– Có chuyện gì sao?
– Chị ấy liên tục hỏi về anh.
Khang Nam nhận cốc trà trên tay Quý Hải nhưng trầm tư không nói gì. Quý Hải nhìn anh rồi e dè nói.
– Anh có muốn nghe chị ấy nói không ạ?
– Không
– Dạ. Mấy hôm nữa em vẫn gửi quà cho chị ấy chứ ạ?
– Ừ, vẫn gửi và vẫn thăm cô ấy hàng ngày giúp tôi.
– Vâng em hiểu rồi ạ.
Khang Nam vẫn ngồi lặng im. Trước khi đi, Quý Hải đặt trên bàn máy ghi âm. Anh biết kiểu gì Khang Nam cũng sẽ quan tâm, trước mặt anh không dám nghe vì sợ nghe sẽ không chịu nổi mà chạy về bên người ta thôi.
Quý Hải trước khi về phòng lén nhìn lại nhưng Khang Nam vẫn chỉ chăm chú thưởng trà còn đầu nghĩ gì thì chính anh cũng không biết. Máy ghi âm để ngay tầm với, chỉ cần để tách trà xuống là tay Khang Nam có thể chạm tới.
Ngồi lặng im hồi lâu, anh cầm ghi âm lên bật lên rồi lại tắt đi, cứ bật lên rồi tắt… mà không có can đảm nghe.
…
Khương Diệp cầm chiếc khăn lụa tơ tằm mềm mại trên tay, mắt cô nhìn chằm chằm vào góc chiếc khăn có chữ K được dập nổi bắt mắt. Mùi hương lưu lại trên khăn cũng rất thân thuộc mà cô không thể nhớ được đã ngửi thấy ở đâu. Tại sao từ lúc tỉnh dậy, cô luôn cảm thấy buồn, trống trải mà không hiểu vì sao mình buồn?
– Con đang nghĩ gì vậy?
Mẹ Lã bế ** Tin vào phòng thấy con gái cứ ngồi ngơ ngẩn, mắt buồn xo thì đau lòng không nguôi.
Khương Diệp đặt chiếc khăn vào hộp quà hình trái tim ấy rồi chìa tay đón Tin Tin vào lòng.
– Mẹ, món quà này là ai tặng con đây ạ?
– Chắc người bạn nào đó tặng, trước lúc con tỉnh dậy mẹ đã thấy rồi.
– Con ra khỏi phòng đi dạo cho thoải mái, đừng ở trong phòng mãi thế?
– Mẹ, trước khi con tai nạn thì con ở đâu?
– Con ở nhà mẹ chứ ở đâu? Nào hôm nay thứ bảy đẹp trời lắm, hai mẹ con thay đồ đi mẹ đưa đi chơi.
Khương Diệp quên luôn chiếc khăn, hôn lên khắp mặt Tin Tin hỏi.
– Con có muốn đi chơi không?
– Ba… ba.
Cô nhìn bà Lã nhướng mày.
– Sao gần một tuổi rồi mà thằng bé nói được mỗi baba mẹ nhỉ? Chẳng gọi mẹ gì cả?
Cô nựng trên mặt con ra điều giận dỗi.
– Con gọi mẹ đi rồi mẹ cho con đi chơi.
– Baba