Khang Nam ngồi bên bàn, tay mân mê cốc rượu trên tay. Quý Hải vào phòng lên tiếng.
– Anh, chị vừa tỉnh lại rồi.
– Mắt cô ấy thế nào?
– Em thấy vẫn bị băng nên chưa rõ, mai mới đến lịch chị ấy tháo băng. Chị ấy tỉnh lại trước so với dự định của anh.
– Không sao, mọi người sẽ biết cách nói lại với cô ấy.
– Như anh nói, chị ấy không nhận ra bất kì ai cả.
– Ừ, cô ấy sống được là một kì tích rồi. Không nhớ gì có lẽ là điều tốt nhất vào lúc này. Hai ngày nữa, gửi quà đến viện cho cô ấy.
– Dạ.
Khang Nam bỏ lại cốc rượu trên bàn, đứng dậy đi về phòng. Quý Hải vươn tay ra muốn giúp nhưng anh từ chối.
– Tôi tự làm được.
Quý Hải rụt tay lại nhưng đi phía trước để tránh anh bị đụng tường như hôm qua. Trong nhà, tất cả những thứ dễ vấp ngã, anh đã cất hết đi, tối giản đồ đạc hết sức có thể. Vậy mà, đến gần giường, chân Khang Nam vẫn đụng giường ngã nhào xuống. Quý Hải ngồi xuống muốn đỡ nhưng lại bị gạt ra.
– Anh không sao chứ?
– Khi tôi không nhờ thì cậu kệ tôi được chứ?
– Dạ, em nhớ rồi.
…
Khương Diệp ngồi bên giường bệnh cho bác sĩ Đường tháo băng bịt mắt. Cô không biết vì sao mắt mình lại có cảm giác rát và mỏi nhưng mẹ Lã nói do cô nằm lâu nên bác sĩ băng mắt lại tránh gây tổn thương mắt. Nếu là trước kia chắc chắn cô sẽ không tin nhưng bây giờ, cô dễ tin người hơn vì đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không có khái niệm về bất kì chuyện gì.
– Cháu đừng mở mắt vội, từ từ mở ra được chứ?
Khương Diệp gật đầu làm theo lời bác sĩ hướng dẫn, mở ra rồi lại nhắm lại.
– Cháu đau hả?
– Một chút nhức ạ.
– Không sao, cháu ngủ lâu quá nên thế đấy. Từ từ mắt sẽ điều tiết được, nào mở lại cho bác xem.
Khương Diệp mở mắt ra lần nữa, trước mặt cô toàn người là người, ai cũng nhìn cô không chớp mắt.
– Cháu có thấy gì không?
– Sao mọi người ở đây đông vậy?
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì Khương Diệp đã nhìn thấy.
Cảnh Nghi lại gần, dí sát mặt vào trước mặt Khương Diệp.
– Chị, chị có nhận ra em không?
Khương Diệp nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt lắc đầu.
Âu Lan cũng sán lại.
– Chị phải nhận ra em đấy.
– Còn em nữa, bọn em là bạn thân của chị đấy. Chị không nhớ bọn em sao?
– Xin lỗi, chị không biết các em là ai cả?
Bà Lã ngồi xuống nắm lấy tay Khương Diệp xua đi không khí ảo não.
– Không sao, từ từ sẽ biết phải không các cháu?
Tô Mộc đồng tình khi thấy mặt Khương Diệp cứ căng như dây đàn.
– Đúng ạ, từ từ sẽ nhớ. Chúng ta coi như làm quen lại từ đầu vậy ạ.
Khuôn mặt Khương Diệp thoáng giãn ra, mấy tháng nằm viện cô gầy đi rất nhiều, da dẻ xanh xao, nhìn vào đã thấy rất yếu.
– Diệp, người nói chuyện với con từ hôm qua đến bây giờ là mẹ, mẹ là mẹ ruột của con.
Cô nhìn bà Lã gật đầu.
– Mẹ… khi con hôn mê, con thường nghe thấy giọng rất ấm của một người đàn ông… người ấy là ai trong số những người này ạ?
Toàn bộ người trong phòng, không ai bảo ai mà mặt mày đều căng như dây đàn muốn đứt, tất cả họ đều biết người Khương Diệp đang nhắc đến là Khang Nam nhưng bây giờ biết đào đâu ra người để trả cho Khương Diệp. Ai nấy đều lặng thinh nhìn nhau không biết nên trả lời thế nào thì nghe thấy giọng ông Vĩ.
– Là ba, ba là ba con nên ngày nào ba cũng nói chuyện với con. Con nghe xem có đúng giọng ba không?
Mọi người đều im lặng nhìn Khương Diệp, cô cũng ngồi im nhìn chằm chằm ông Vĩ. Lúc này, ai cũng toát mồ hôi, chẳng lẽ Khương Diệp nhớ được Khang Nam nên mới hỏi như vậy. Cả căn phòng lớn đang xôn xao nay bỗng im bặt chờ đợi, đến thở mọi người cũng không dám thở mạnh, chỉ để mong Khương Diệp sẽ nhận bố Vĩ.
– Ba là ba con ạ?
– Đúng vậy, ba là ba con.
– Vậy thì chắc là ba nói rồi.
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Lã nhanh nhảu giới thiệu.
– Toàn bộ mọi người là bạn bè của con, dần dần con sẽ nhớ ra thôi, nếu không nhớ thì coi như làm quen lại từ đầu nhỉ?
Trạch Dương vội tiếp lời.
– Đúng đấy, em cứ từ từ sẽ quen lại mọi người, không phải vội.
Vậy nhưng Khương Diệp vẫn ngồi bần thần trên giường. Cô đưa ánh mắt nhìn mọi người rồi lại đặt câu hỏi.
– Sao con cứ có cảm giác thiếu vắng trong lòng mẹ ạ? Cảm giác rất trống rỗng và mong chờ điều gì đó nhưng con không thể nhớ được.
Hải Phong nuốt nước miếng cũng thấy khó nhọc khi thấy mặt ai cũng nghệt hết cả ra. Rõ là mất trí nhớ mà sao linh cảm vẫn cứ nhạy bén vậy chứ?
– Do em nằm lâu quá xong quên mất mọi người nên đầu óc trống rỗng dẫn đến có cảm giác như vậy ấy. Yên tâm đi, một thời gian khi em nạp đầy bộ nhớ vào não thì cảm giác ấy sẽ biến mất.
Âu Lan nhìn chồng, bóp nhẹ tay anh khen ngợi. Câu trả lời của anh quá thông minh đi, thật sự thông minh quá! Vậy nên cô cũng hùa theo.
– Đúng đấy chị ạ, một vài ngày sẽ hết ạ.
– Vậy sao? Vậy thì chị sẽ cố gắng nhớ mọi người.
Nhìn mặt Khương Diệp vẫn buồn xo thì ai nấy đều không khỏi đau lòng. Cảm giác của cô ấy hoàn toàn đúng, dù nằm hôn mê nhưng người ta có thể cảm nhận được xung quanh. Hơn nữa, Khang Nam rất thân thuộc… thân thuộc đến mức in sâu vào trong lòng, dù không nhớ ra nhưng vẫn cảm nhận được.
– Mọi người có thể giới thiệu lại tên từng người được không?