Khang Nam ra điều suy ngẫm, mặt vẫn không biến sắc và cũng không có phản hồi, còn tránh nụ hôn của vợ khiến cô có phần hụt hẫng. Chẳng lẽ sinh xong, anh chê cô không còn hấp dẫn nữa hay sao mà hôn không thèm đáp. Nghĩ vậy, cô càng không bỏ cuộc. Nhất định hôm nay phải quyến rũ được lão chồng, tự dưng đang nghiện vợ mà cho nhịn bao lâu rồi lại chẳng thấy í ới gì, người cứ đơ ra như kiểu “hỏng” rồi ấy.
Bàn tay cô luồn vào trong áo anh, xoa xoa cơ bụng có múi, lần lên bộ ngực săn chắc đang phập phồng miết nhẹ trên đầu ngực. Bản thân hơi cúi xuống để lộ vòng một vì có sữa mà căng mọng. Khẽ mỉm cười khi thấy chồng nuốt nước bọt còn nơi nào kia đang ngóc cổ dậy.
Cô ghé sát mặt anh, lời nói mềm mại, nũng nịu.
– Ông xã, anh không muốn hả?
Khang Nam giật mình như người vừa mơ ngủ, kéo váy ngủ của vợ tuột xuống bụng để lộ ra hai trái đào trắng muốt căng tròn. Hai tay đặt trên ngực vợ hơi bóp nhẹ thì sữa đã chảy xuống kẽ tay.
– Cho em đi làm nhưng chỉ làm ba buổi sáng thôi, sức khỏe em chưa ổn định đâu.
– Vậy nếu đêm nay em chứng minh mình khỏe thì cho em đi cả tuần nhé!
– Không, anh không đàm phán. Nếu em không chấp nhận thì anh sẽ nói với…
Lời của anh bị nuốt lại trong nụ hôn của vợ. Cô vừa hôn vừa thủ thỉ.
– Em đồng ý và anh tiếp tục ăn chay nhé!
Cô gạt tay anh khỏi ngực mình, kéo lại váy ngủ nằm xuống giường còn Khang Nam thì đơ người. Vừa phút trước mỡ dâng tận miệng chưa kịp ăn miếng nào đã bị cắt mất rồi.
Khương Diệp lấy chăn quấn chặt lấy mình, trong lòng bực bội. Rõ là cô đã chịu thiệt câu dẫn rồi còn không biết đường mà ăn nữa.
Cô thấy chăn của mình cứ bị kéo liền quay sang thì đã bị anh giữ lấy môi không cho nói, rồi chẳng khó khăn gì mà anh gỡ được chăn ra khỏi người. Khương Diệp cắn chồng một cái.
– Em tưởng anh không còn muốn vợ nữa chứ?
– Ai bảo không muốn, tại thấy em vẫn mệt mỏi, con ngủ cũng lăn ra ngủ nên không dám làm em mất sức. Em kiểm tra đi, anh rất khó chịu rồi.
Vừa nói anh vừa nắm tay cô đặt xuống hạ thân mình. Tiện tay cô nắm mạnh lấy khiến anh hét lên nhưng tiếng chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã bị cô hôn chặn lại.
– Anh muốn con dậy sao hả?
– Ai bảo em nắm mạnh vậy hả?
– Em chỉ là kiểm tra thôi, tưởng anh hỏng rồi chứ?
– Để cho em biết thế nào là hỏng nhé!
Trong màn đêm yên tĩnh, ánh đèn vàng mờ ảo soi lên hai bóng dáng trên giường, quần áo tùy tiện ném ra ngoài chăn. Trên giường lớn, lửa tình bao trùm toàn bộ không gian. Khương Diệp bị sự mạnh mẽ của anh nuốt trọn, bản thân bị chìm đắm vào men say tình ái mỗi lúc một cuồng nhiệt.
Khương Diệp là người câu dẫn nhưng cuối cùng bản thân lại không đi được đến cuối cùng.
– A… Nam… em không được… a
Trên giường, Khương Diệp thở muốn đứt hơi trong khi Khang Nam vẫn mạnh mẽ như thú dữ mà không ngừng luật động, hòa thân thể người bên dưới theo tình yêu của mình.
Khoái cảm không ngừng ào tới rút dần sức lực của Khương Diệp, cô nằm sấp trên giường rên rỉ xin anh nhẹ lại… vậy nhưng cao trào cứ liên tiếp kéo đến làm cô lại vô thức nghênh hợp cùng chồng, mang thân thể nguyện ý dâng lên càng làm cho Khang Nam mãnh liệt mà điên cuồng tiến vào sâu hơn.
Bầu ngực căng tròn theo nhịp chuyển động bị kích thích căng cứng, cô còn phải cố kìm nén tiếng yêu ma mị của mình vì sợ con thức giấc. Khang Nam liền cúi xuống ngậm lấy môi cô vơ vét hết thảy những yêu đương ngọt ngào trong miệng vợ khiến âm thanh như bị bưng lại trong cổ họng.
Sau một hồi ân ái mạnh mẽ, sự cuồng dại si mê cuối cùng cũng chấm dứt. Khương Diệp mệt nhoài nằm dựa vào ngực Khang Nam, phần ngực vẫn nhấp nhô phập phồng điều chỉnh hô hấp. Khang Nam nhìn vợ, tay vẫn nghịch trên ngực cô mỉm cười. Anh khẽ hôn lên trán còn rịn mồ hôi của vợ, vì nóng mà chăn bị cô đạp ra không thương tiếc.
– Em không sợ con thấy sao?
– Con đang….
Cô tá hỏa nhìn thấy Tin đã dậy từ lúc nào còn đang lẫy, nâng mặt lên nhìn ba mẹ trên giường mỉm cười. Cô gục mặt vào ngực chồng thều thào.
– Đầu độc tâm hồn con trẻ mất thôi.
– Chắc do em kêu lớn tiếng quá đấy.
Cô nhấc đầu khỏi ngực anh đánh một cái thật mạnh.
– Chẳng phải do anh cuồng dã quá sao? Em đã bảo dừng lại… mà còn không chịu dừng nữa.
– Sao em phải đỏ mặt? Con không hiểu gì đâu, thôi em ngủ đi, anh ru con ngủ lại cho.
Khang Nam rời khỏi giường kéo khăn tắm quấn ngang hông rồi ngồi xuống cạnh nôi con.
– Lần sau con có thấy thì phải vờ nhắm mắt ngủ không được nhìn không ba cho con ngủ riêng đấy.
Tự dưng thằng bé khóc ré lên vì tưởng ba mắng hại Khương Diệp lại phải thí con bằng ti mẹ. Mà ngực cô thì đang nham nhở dấu vết do ba nó để lại… may mà nó mới ba tháng tuổi chứ không thì… chui đi đâu cho hết xấu hổ.
Thằng bé ngậm ti mẹ một lúc thì lại lăn ra ngủ. Khương Diệp vì mệt nên cũng ôm con ngủ luôn. Vậy nên, từ hôm ấy, thằng bé nhất định không chịu nằm cũi mà mẹ ôm mới chịu ngủ.
…
Ông Vĩ đưa cốc rượu đã rót về phía bà Lã. Cả hai ông bà mắt đều đã ngà ngà say.
– Nếu ngày xưa, tôi bảo bà chờ liệu bà có chờ tôi không?
Bà cười nhẹ, đưa tay xua xua, đầu lắc lắc phản đối.
– Dù sao cũng chẳng có cái nếu như ấy nữa thì ông hỏi lại làm gì cho hối tiếc.
– Bà tiếc sao?
– Có chứ? Khi ông đi, tôi đã ghét ông lắm, nghĩ cả đời sẽ chẳng muốn gặp lại nữa.
– Bây giờ bà còn ghét tôi không?
– Một chút cũng không, thời gian làm lành mọi thứ tốt thật đấy. Chẳng ngờ bây giờ ông và tôi còn là thông gia nữa.
– Ừ, trái đất tròn thật đấy.
Hai ông bà cùng chạm cốc, những cái kỉ niệm xưa cũ cũng ùa về trong đáy mắt. Mọi thứ đều trở nên rõ ràng khi người ta say.
– Bây giờ bà còn chút tình cảm nào với tôi không?
Bà Lã xua tay lắc đầu.
– Bao nhiêu tuổi rồi mà ông còn hỏi chuyện ấy hả? Thôi ông về đi, tôi say rồi không đưa ông về đâu.
– Làm sao tôi về được chứ? Hôm nay bà cho tôi ngủ ở đây đi.
– Để tôi gọi lái xe đưa ông về. Tình ngay lí gian, ông và tôi ít ra cũng là tình cũ không nên ở cùng một nhà qua đêm đâu… không nên.
Bà lảo đảo đi lên bậc thang nhưng vì say quá nên chân nam đá chân xiêu trực ngã thì ông đỡ lấy.