Khương Diệp thở dài gật đầu. Mọi chuyện không thể xảy ra trùng hợp như vậy được. Đúng là cô bị sa bẫy do cô ta đặt ra, chẳng lẽ cô ta không sợ chết sao? Cô nhìn Khang Nam áy náy.
– Anh, không phải là em không tin anh đâu.
– Đừng nghĩ ngợi gì cả, chắc chắn anh sẽ bảo vệ em và nhớ là anh tin em tuyệt đối, em làm gì anh cũng ủng hộ em.
– Hai vị có thể về được rồi và tôi nghĩ các vị nên làm việc với gia đình phía nạn nhân.
Khang Nam đỡ Khương Diệp đứng dậy cảm ơn sĩ quan cảnh sát rồi dìu vợ ra ngoài. Ba Vĩ và bà nội cũng đã nghe được hết nên cùng động viên.
– Con đừng lo, ba sẽ yêu cầu họ điều tra rõ ràng để trả lại công bằng cho con.
– Dạ, con cảm ơn ba.
Ông Vĩ dặn dò Khang Nam.
– Ba vừa liên hệ bên bệnh viện Việt Đức chuyển Chúc Đan về viện mình rồi. Con đưa vợ về rồi đến viện xem tình hình thế nào?
– Vâng, con biết rồi.
Lên xe, Khương Diệp nắm tay chồng, ánh nhìn hối lỗi.
– Hôm qua, khi cô ta nghe điện thoại khiêu khích nhưng em không tin ả nên không đi, về sau ả ta gửi ảnh cho em. Thật ra em lựa chọn tin anh nhưng chẳng biết sao trong lòng khó chịu lắm nên em mới đến bệnh viện, có lẽ lúc ấy em lại mất lòng tin nên mới mắc bẫy của cô ta… em xin lỗi. Từ bây giờ em sẽ không như vậy nữa.
– Bức ảnh ấy đúng là cô ta chụp anh đấy.
Anh để ý ánh mắt Khương Diệp khẽ biến đổi, tay trong tay anh có động đậy liền nhìn thẳng mắt cô để thú nhận.
– Trước kia ở Mỹ, anh và cô ta có quan hệ qua lại nhưng một thời gian tính cách không hợp hơn nữa anh phát hiện cô ta còn lên giường với giáo sư để đổi điểm. Vậy nên ngay lập tức đã chấm dứt, hiện bây giờ anh không còn bất kì thứ gì liên quan đến cô ta cả. Xin lỗi vì đã khiến em bị liên lụy.
– Sao có người yêu tuyệt như anh mà cô ta lại lăng nhăng được nhỉ?
– Anh không cho điểm cô ta được và hồi ấy anh không nói với cô ta về gia thế trong nhà. Có thể đó là lí do. Sau này biết thì có đòi quay lại vài lần nhưng anh không đồng ý.
– Hồi đầu quen em, anh cũng giấu thân phận để thử em phải không? Thật tiếc là vớ ngay phải người ế cần lấy chồng gấp.
Khương Diệp so vai nhìn chồng âu yếm cười. Khang Nam xoa đỉnh đầu vợ đùa theo.
– Nhờ vậy mà anh cũng thoát ế.
– Chúng ta cùng giúp nhau thoát ế rồi.
Điện thoại của Khang Nam có cuộc gọi đến là của bệnh viện. Anh liền mở lên nghe máy.
– Vâng, phó chủ tịch, gia đình Chúc Đan không đồng ý cho cô ấy chuyển về viện của chúng ta ạ.
– Không sao, để cô ta bên đó đi.
– Dạ vâng ạ.
…
Khang Nam đến bệnh viện hỏi thăm vào khoa cấp cứu. Vừa thấy anh, ba mẹ Chúc Đan đã trách móc.
– Nam, con gái bác làm gì nên tội mà vợ cháu lại hại con bé chứ?
– Hai bác bình tĩnh đi ạ, chuyện còn chưa rõ trắng đen nên không thể kết tội vợ cháu được.
Mẹ Chúc Đan tức giận, chỉ tay vào mặt anh.
– Bây giờ thì gia đình cậu chẳng bao che cho cô ta. Không phải vì cô ta mà cậu bỏ rơi con gái tôi sao? Nếu nó có mệnh hệ gì tôi nhất định không bỏ qua đâu.
– Bác gái, gia đình cháu không bao che nhưng gia đình cháu có niềm tin ở nhau. Vợ cháu nhất định không làm chuyện này. Phía cảnh sát đang điều tra rồi, kết quả thế nào sẽ sớm có. Hơn nữa, con gái bác có làm gì hay không thì đợi cô ấy tỉnh dậy sẽ rõ.
Bà lại muốn nhảy vào họng Khang Nam mắng nhưng bố Chúc Đan, ông Sơn đã kéo vợ ra một chỗ thì thầm gì đó khiến mặt bà ta đổi sắc rồi hạ bớt tông giọng.
– Cậu đừng tưởng gia đình cậu có thế lực thì sẽ đổi trắng thay đen được. Tôi sẽ đòi lại quyền lợi cho con gái mình.
– Bác yên tâm, cháu chỉ sợ lúc làm rõ trắng đen người cần chịu trách nhiệm không phải là nhà cháu đâu ạ.
– Cậu nói vậy là có ý gì?
– Bác hiểu con gái mình nên chắc sẽ hiểu ý cháu nói còn bác không hiểu thì cần xem lại cách giáo huấn đi ạ.
Bà Ngọc cứng họng, mặt đỏ tía tai, đôi mắt cũng đỏ sọng. Bà ta thở hổn hển đến ghế ngồi, nghiêng mặt giận dỗi.
Khang Nam nói chuyện với ông Sơn một cách từ tốn.
– Vợ cháu cũng đã đến sở cảnh sát nói những gì cô ấy đã trải qua. Đêm ấy, chính Chúc Đan dụ dỗ vợ cháu đến bệnh viện rồi xảy ra chuyện này. Bác nhìn đời rõ hơn cháu thì sẽ hiểu nhỉ? Hơn nữa vợ cháu không có động cơ làm việc này còn con gái bác lại có. Khi Chúc Đan tỉnh dậy nhất định cháu sẽ giúp cô ấy điều tra rõ ràng, ai làm người ấy phải chịu tội.
Ông Sơn thở dài nhìn con gái đang nằm trên giường đã hai ngày chưa tỉnh lại.
– Được rồi, chuyện này đợi con bé dậy rồi tính. Chúng tôi đợi nó dậy để nó quyết định xem có mang cảnh sát vào điều tra không. Vậy nên tạm thời sẽ không làm đơn kiện vợ cậu.
– Ông quá nhân từ đấy bố Chúc Đan ạ. Chắc chắn phải làm đơn kiện cô ta.
– Nếu bác muốn cứ làm đơn đi ạ, cháu sẽ cho mở rộng điều tra lí do gì mà con gái bác lại công kích vợ cháu để cô ấy có mặt tại bệnh viện vào tối hôm ấy. Tại sao xe của Chúc Đan lại cố tình để mở cửa và để túi xách hớ hênh như vậy.
– Cậu đang dọa ngược lại chúng tôi sao? Vợ cậu chỉ bịa ra những việc ấy để trốn tội thôi.
– Không ạ, bác muốn kiện pháp luật thì chúng ta cứ theo pháp luật làm ạ.
Bà Ngọc tức tối nhưng lại không còn lí lẽ để cãi nữa.