Ông Vĩ thở dài lắc đầu chào thua lí lẽ của bà thông gia. Cái nhìn qua của phụ nữ đôi khi chính xác đến đáng sợ. Khang Nam dứt khoát như vậy cũng tốt, để cho Chúc Đan đỡ tơ tưởng mà đêm dài lắm mộng.
– Chủ tịch, cháu đến thay thuốc cho thiếu phu nhân.
– Vào đi, lần sau đừng để người không nghĩa vụ mang đến nhé!
– Dạ, cháu nhớ rồi ạ.
Khang Nam từ trong phòng tắm đi ra lên tiếng.
– Để đồ đấy đi, tôi sẽ làm cho vợ mình.
– Dạ phó chủ tịch.
…
Chúc Đan hậm hực lên sân thượng đứng, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu. Mỗi lần nhìn thấy Khang Nam thân mật cùng vợ là mắt cô ta như bị kim đâm vào, vừa đau, vừa buốt làm nước mắt cứ trào ra. Cô ta nhất thời không chấp nhận được mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy? Anh quen và cưới Khương Diệp chỉ trong vòng ba tháng trong khi cô quen anh tận 7 năm để bây giờ đổi lại là sự hờ hững lạnh lùng của anh.
– Sao cô lại lên đây đứng?
Quay ra nhìn thấy vị bác sĩ ở phòng sinh hóa thì cô nhíu mày.
– Sao hôm nay bác sĩ Long lại lên đây vậy?
– Gặp cô có được không?
– Anh không sợ vợ mình biết sao? Tôi không thích dây đến đàn ông có vợ.
– Vậy phó chủ tịch có được tính là có vợ không? Chẳng phải cô vẫn đang tính kế với vợ cậu ta còn gì?
Chúc Đan thoáng rùng mình, cô ta lùi người ra sau nhìn chằm chằm bác sĩ Long.
– Anh đang nói linh tinh gì vậy?
– Nói linh tinh sao? Vậy cô có cần tôi mang những gì mình biết nói lại với phó chủ tịch không?
– Anh… tôi không hiểu anh đang nói gì cả.
Anh ta nhếch miệng cười nhạt khi nhìn thấy đôi mắt hốt hoảng nhưng lại che giấu bằng sự cố chấp của Chúc Đan. Vậy nhưng làm sao giấu được trong mắt anh ta.
– Tôi nói gì cô phải hiểu hơn ai hết chứ?
– Tôi không biết, tôi xuống làm việc đây.
Chúc Đan đi như chạy nhưng bước chân ngay lập tức đứng sững lại khi nghe Long nói.
– Đêm qua, cô đã vào phòng của vợ phó chủ tịch, chắc cô không phải vào thăm cô ấy chứ?
Toàn thân Chúc Đan khiếp đảm mà lạnh toát. Cô ta run rẩy nhìn bác sĩ Long lại gần.
– Sao? Cô không trả lời được hay để tôi trả lời hộ nhé!
– Anh đừng ăn không nói có.
Anh ta cúi mặt, dùng nhón tay trỏ vuốt nhẹ trên khuôn mặt đang tái đi vì sợ của Chúc Đan.
– Lần 1 là đổ dầu vào nước lau sàn khiến cô ấy ngã, lần 2 trộn methotrexate vào dịch truyền, tôi vẫn còn lưu lại kết quả giám định đấy. Cô muốn đọc chi tiết kết quả không?
– Anh đang nói bừa, tôi không làm chuyện đó.
– Vậy hả? Vậy để tôi đưa kết quả cho phó chủ tịch để anh ấy điều tra nhé!
Chúc Đan lúc này chẳng còn cứng miệng nổi, nếu đưa cho Khang Nam thì chắc chắn anh sẽ điều tra ra. Cô sẽ không còn cơ hội ở lại bệnh viện mà nhìn thấy anh mỗi ngày nữa. Không được, kế hoạch của cô không thể chưa thành đã bị hủy hoại được. Cô ta nhìn Long lên tiếng khó nhọc.
– Anh muốn gì?
– Tối nay, 9 giờ gặp nhau ở khách sạn Holiday. Nếu cô đến mọi chuyện sẽ được giữ kín, còn không thì…
– Đồ đê tiện.
– Chửi hay lắm, vậy để xem cô có thể chửi được đến bao giờ? Giao dịch bị hủy, chào cô.
Chúc Đan sợ hãi nắm lấy cổ tay Long.
– Tôi sẽ đến.
…
Khương Diệp ngồi bên hiên nhà phơi nắng, Khang Nam đi chơi golf về ngồi xuống cạnh hôn lên môi vợ rồi tự nhiên vén bụng đã lùm lùm của cô lên hôn xuống.
– Em dậy lâu chưa?
– Cũng được một lúc rồi, anh vào tắm đi rồi cho em sang nhà mẹ nhé!
– Ừ, đợi anh một lát.
Khang Nam đứng lên chợt nhớ ra chuyện lại ngồi xuống.
– Âu Lan vừa vào viện chờ sinh rồi đấy, đợi cô ấy mẹ tròn con vuông rồi anh đưa em vào thăm nhé!
– Nhanh vậy ạ. Hôm qua em ấy nói còn nửa tháng nữa mới đến ngày dự sinh mà.
– Lúc nãy đi đánh golf thì bà nội Phong gọi về vì cô ấy kêu khó chịu. Hơn nữa thai đôi nên vào sớm theo dõi tốt hơn.
– Vậy anh nhanh đi, sang mẹ xong em sẽ đi mua đồ sơ sinh tặng hai em bé nữa.
…
Sáng sớm tỉnh giấc, trên nhóm chị em thấy Âu Lan gửi hình ảnh hai bàn tay bé xíu thì Cảnh Nghi ngồi bật dậy lay người bên cạnh.
– Anh, chị Lan sinh rồi này, dậy đưa em đến viện đi.
Trạch Dương vẫn nằm im mắt nhắm nghiền không động đậy, giọng nói ngái ngủ.
– Cô ấy sinh chứ em đã đến lúc sinh đâu mà đòi đến viện.
– Sao từ lúc lấy em đến giờ anh ngủ nhiều vậy? Trước anh hay dậy trước em lắm mà.
Anh mở hé mắt nhìn cô, đáp gọn.
– Không phải là anh bị nghén ngủ sao, bác Lam nói anh bị nghén ngủ đấy. Hết nghén ăn đến ngủ, bao giờ nó mới chịu tha cho anh đây.
Cảnh Nghi cười khúc khích, nâng mặt chồng lên hôn chùn chụt vào mặt anh.
– Đủ chưa? Dậy đi anh, em muốn đến thăm chị Âu Lan xem hai đứa nhỏ.
– Em đi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng đi là anh xong.
– Không được, sáng em phải được ôm đã mới xuống khỏi giường.
Trạch Dương mỉm cười, dang tay ra cho cô ôm chặt rúc ngực anh cọ cọ rồi lại chụt chụt vài cái làm anh tỉnh cả ngủ thì cô mới xuống khỏi giường.
– Em đi chậm thôi, con anh đang trong bụng em đấy.
Khi hai vợ chồng đến viện thì trên tay Khương Diệp và Tô Mộc mỗi người bế một đứa trẻ đỏ hỏn. Cảnh Nghi lăng xăng lại gần, Trạch Dương lắc đầu.
– Nghi, bụng em đấy.
– Em biết mà.
Cô ngó mỗi đứa một lát rồi hỏi Hải Phong.
– Anh, bạn nào là anh bạn nào là em, sao hai đứa giống nhau quá thể vậy?
– Khương Diệp bế là em.
Tô Mộc cười lớn nhìn Khương Diệp.
– Vậy là chị đoán sai rồi nhé!
– Sao chị lại thấy bạn này già hơn nhỉ?
Khang Nam vào phòng bệnh nhắc Hải Phong.
– Vợ cậu chuẩn bị sang phòng hồi sức đấy, đi đón cô ấy đi.
Âu Lan mắt nhắm nghiền mệt mỏi, mặt mũi cô tái xanh, đôi môi khô khốc. Hải Phong nhìn thấy vợ xót ruột ngồi bên giường nắm tay cứ liên tục nói cảm ơn rồi lại xin lỗi.
– Xin lỗi em… vất vả quá rồi.