Cô thò mặt ra nhìn mặt mẹ đang hí hửng thì cáu.
– Mẹ, con và cậu ta không có gì hết.
– Vậy sao mặt con đỏ thế kia.
– Mẹ về ngủ đi, để con yên.
Cánh cửa đóng lại trước mặt nhưng bà lại không cáu giận mà lại cười rung rinh.
– Con bé này, đúng là yêu rồi.
Khang Nam ném khóa xe cho bảo vệ rồi đi vào trong bar, ba gã đàn ông gây tội đã có mặt đông đủ. Hải Phong đẩy về phía Khang Nam cốc rượu vừa rót.
– Sao rồi? Mọi chuyện thuận lợi chứ?
– Nàng vẫn từ chối.
Trạch Dương cười thành tiếng.
– Đêm trước cậu chưa cho người ta ăn no rồi.
– Im miệng cậu đi, may mà cô ấy không sao không thì các cậu còn ngồi đây mà há miệng được không?
Nam Phương lên tiếng.
– Thứ nhất, với Khương Diệp cần mưa dầm thấm lâu, mặt cậu phải lì vào. Khi đã làm phiền đủ thì lại buông tay cho cô ấy nhớ nhung. Cuối cùng là chốt hạ, đảm bảo không chạy thoát.
– Nhỡ thời gian buông tay lại có tình địch cướp mất thì sao? Không được.
Trạch Dương khoát tay.
– Cậu đúng là quen được phụ nữ chủ động nên chẳng hiểu tâm lí phụ nữ gì cả. Khi cậu đã cho cô ấy thấy sự có mặt của mình rồi thì khi không xuất hiện, cô ấy sẽ nhớ đến cậu, lúc ấy có tình địch cũng chẳng lo nhưng mà chỉ để đủ vừa thôi, lâu quá lại sôi hỏng bỏng không đấy.
– Các cậu toàn mấy kẻ đi ép con gái người ta bắt về chứ có chính nhân quân tử đâu mà giỏi bốc phét thế?
Cả ba nhìn Khang Nam đen mặt, Trạch Dương đánh câu cộc tuyếch.
– Vậy cậu có giỏi thì tự đi mà tán đổ nàng, đừng có hỏi bọn này nữa.
…
Sau nhiều ngày bị Khương Diệp tránh mặt, nay Khang Nam đành đến trước sảnh công ty đợi.
Vừa ra khỏi công ty, xe trợ lí trườn đến, Khương Diệp định lên xe thì một bàn tay kéo cô giật lại:
– Chị phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của tôi đi.
Khẽ nhếch miệng cười ngán ngẩm, Khương Diệp quát lên.
– Cậu điên à? Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm chứ?
Người đàn ông trước mặt không tỏ ra lúng túng:
– Vì chị đã lên giường với tôi nên chị phải chịu trách nhiệm.
Khương Diệp nổi cáu:
– Người nên bắt vạ là tôi….là tôi nghe chưa? Chưa có đồ khùng nào lên giường với gái mà bắt người ta chịu trách nhiệm cả.
– Tôi thích như vậy đấy. Không biết, chị lấy tôi đi.
Khương Diệp không chịu nổi đồ điên trước mặt nổi cáu:
– Có chết tôi cũng không lấy cậu, tất cả chỉ là tai nạn thôi… tai nạn không cần bồi thường. Tôi nói bao lần mà cậu không hiểu à?
Cô vừa quay lưng định lên xe thì Khang Nam đóng sầm cửa lại:
– Tôi hỏi lần nữa, chị có lấy tôi không?
Khương Diệp bỏ kính, liếc đôi mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt:
– Không… cậu có bị điên không vậy..chẳng lẽ cứ lên giường với ai là cậu lại đòi người ta chịu trách nhiệm sao?
– Không, chỉ với chị thôi…
– Vì sao?
– Vì tôi yêu chị.
Khương Diệp cứng họng, nhìn chằm chằm kẻ trước mặt:
– Tránh xa tôi ra…
Nhìn ánh mắt giận dữ của cô, anh đành phải bỏ tay đang chặn cửa. Khương Diệp lên xe yêu cầu lái xe đi ngay.
– Cô chủ, bác sĩ thật sự thích cô đấy ạ.
Khương Diệp liếc mắt nhìn trợ lí khiến anh im bặt không dám ho he gì hơn.
Sau khi đưa Khương Diệp về, Trọng bị bà Lã lôi cổ lại hỏi thăm.
– Dạo này cháu có thấy Khương Diệp gặp Khang Nam không?
– Dạ không ạ, hôm nay bác sĩ có đến công ty nhưng cô ấy không gặp lại đuổi đi.
– Con với chả cái, đã ế còn chảnh chọe.
Bà thả cho Trọng về rồi đi vào nhà nhưng tâm trạng thì vô cùng tệ. Chẳng lẽ bà lại nhìn sai rồi, con bà thật sự không thích Khang Nam.
– Bà chủ, có chuyện gì xảy ra sao ạ?
– Không, tối nay tôi không ăn cơm đâu.
– Vì sao ạ?
– Không có tâm trạng ăn.
…
Khương Diệp vừa đến công ty thì thư kí chạy lại thông báo.
– Chị, dự án mở thương hiệu trang sức đá quý đã tìm được nhà đầu tư rồi.
– Thật không? Người ta có hẹn bao giờ gặp không?
– Anh ấy đang đợi trong văn phòng tổng giám đốc rồi ạ.
Khương Diệp thực sự không biết người muốn hợp tác với cô là ai. Cô chưa triển khai việc đi tìm nguồn vốn sao đã có người biết mà chủ động tham gia. Trợ lí Trọng mang hồ sơ đến đưa cho Khương Diệp, lòng anh cũng vui mừng không kém.
– Tổng giám đốc, chủ tịch Lâm của Lâm Hải đã đợi chị lâu rồi đấy ạ, vào thôi.
– Sao tự dưng tôi lại hồi hộp thế nhỉ? Thật vui quá!
– Chúc mừng cô trước nhé!
Khương Diệp đẩy cửa đi vào nhanh nhẹn lên tiếng.
– Chào chủ tịch Lâm, xin lỗi đã…
Hải Phong quay ra khiến Khương Diệp đứng đơ toàn tập. Hóa ra Hải Phong là chủ tịch của Lâm Hải. Thật sự là quá bất ngờ khiến cô nhất thời không tin được.
– Chào tổng giám đốc La Khương Diệp, rất vui được gặp lại cô.
Hải Phong chìa tay ra chờ đợi, sau giây phút bàng hoàng, Khương Diệp lại gần bắt lấy tay Hải Phong.
– Anh làm tôi bất ngờ quá! Mời anh ngồi.
Trợ lí Trọng ngồi bên cạnh rót trà mời khách. Hải Phong vào luôn chủ đề.
Thật ra tôi đã tìm hiểu thị trường này rồi, nó là nguồn đầu tư tiềm năng chỉ có điều hút vốn hơi lớn và việc thu hút giới thượng lưu từ bỏ thương hiệu họ đang dùng sang thương hiệu cô thành lập cần một thời gian. Nhưng sau khi thành công thì lợi nhuận thu về không hề nhỏ. Tôi cũng muốn làm về nó nên mới đến tìm cô.
– Tại sao anh biết tôi đang mở thương hiệu này ạ? Thật ra như anh nói, vì nguồn tiền lớn nên cần phải tìm một nhà đầu tư hợp tác cùng thì La Di mới triển khai được. Những nhà đầu tư cũ họ đều đang hợp tác các mảng khác nên họ không thể theo thêm mảng này nữa. Không ngờ Lâm Hải lại có nhã hứng với mảng này.
– Tôi đã tìm hiểu nó khá lâu nhưng cũng như cô chưa tìm được người hợp tác. Vậy nên khi trợ lí của cô tìm thì tôi đã đồng ý luôn.
Trọng ngồi cạnh toát mồ hôi hột, anh gật đầu như bổ củi.
– Vâng ạ, tôi đã đi tìm một vài nhà đầu tư tiềm năng và đã tìm được Lâm Hải.