Nhung mơ màng ngủ, đến khi xe dừng lại hẳn chị mới tỉnh giấc. Xe dừng lại trước 1 căn nhà hai tầng nhỏ nhắn và xinh đẹp, chị khẽ nheo mắt lại vì hãy còn chưa tỉnh giấc. Lâm cựa quậy người rồi quay sang hỏi chị:
Em có mệt không? Có cần ngồi thêm lát nữa rồi mới xuống không?
Hình như có gì đó không đúng, đây rõ ràng đâu phải là căn nhà to lớn mà Nhung vẫn ở lúc trước nhỉ?? Nhà anh đâu phải ở đây? Chỗ này rất nhiều nhà, dường như là 1 con phố nhỏ với nhiều ngôi nhà xinh đẹp tương tự. Anh đi nhầm nhà sao? Hay anh định làm gì? Nhung thắc mắc trong lòng.
Đây là đâu vậy anh? Sao còn chưa đến nơi nữa?
Đến nhà rồi, em tỉnh rồi thì mình vào nhà thôi.
Chị không nhầm chứ. Anh nói đây là nhà, vậy căn nhà lúc trước của anh biến đâu mất rồi??
Nhưng đây đâu phải nhà anh?
Nhung hỏi lại.
Ngốc!
Lâm khẽ nhéo má Nhung 1 cái.
Em cứ vào đi đã, lát anh sẽ giải thích cho em nghe. Được không?
Nhung gật gật rồi theo Lâm bước xuống xe đi về phía căn nhà. Anh bấm chuông 1 lát có người ra mở cửa, một phụ nữ tuổi trung niên gần bằng mẹ chị ra mở cửa.
Cậu chủ đã về ạ!
Bác cầm túi đồ này vào trong giúp cháu.
Đây là???
Bác giúp việc nhìn thấy sự xuất hiện của Nhung nên có chút ngạc nhiên, bởi so với vẻ lịch lãm sang trọng của Lâm thì Nhung có phần hơi quê mùa trong bộ quần áo màu tối.
Bạn gái của cháu. Bác đừng hỏi nhiều, để cô ấy tự nhiên.
Tôi biết rồi.
Biết tính Lâm nghiêm túc nên bà ấy không nói gì thêm. Lặng lẽ làm theo lời cậu chủ. Hai người đàn em của Lâm qua nay đi theo anh cũng khá mệt mỏi rồi, anh dặn đo họ mấy câu rồi cả hai đánh xe đi mất. Còn anh đi vào trong nhà, dắt tay Nhung lên lầu trên rồi cùng trò chuyện.
Đây là đâu hả anh?
Lâm vừa chốt cửa phòng Nhung không kìm nổi tò mò mà hỏi luôn.
Nhà anh chứ đâu?
Sao em không biết?
Bây giờ biết cũng chưa muộn mà..
Lâm nhìn Nhung ánh mắt tinh nghịch.
Anh không nói thật là em giận, em không ở đâu.
Thì anh nói thật, mà em gọi điện về cho mẹ đi, cho hai bác yên tâm.
Em gọi ngay đây.
Nhung mở máy ra bấm số và gọi cho mẹ, bố chị cầm máy:
A lô! Nhung đấy à con?
Dạ. Con đây bố ơi. Bố mẹ ăn cơm tối chưa ạ?
Bố chưa. Con lên đến nơi chưa? Có mệt lắm không?
Bố vừa tưới rau xong, chờ mẹ mày tắm giặt rồi mới ăn cơm tối.
Dạ. Con vừa lên đến nơi, con khỏe không mệt gì cả bố ạ. Con gọi về cho bố mẹ yên tâm thôi, bố mẹ ăn cơm đi ngày mai con gọi sau nhé!
Ừ. Vậy tắt đi kẻo tốn tiền con ạ.
Công nhận có điện thoại rồi Nhung mới thấy tiện lợi biết bao, có thể nói chuyện với bố mẹ hằng ngày thì chị không lo buồn, không lo cô đơn nữa rồi.
Tắt điện thoại, Nhung quay ra thì Lâm đã bỏ đi tắm gội, anh về quê chị từ hôm qua, nay lại đi xe đường xa, có lẽ thấy khó chịu nên bỏ đi tắm trước. Nhung soạn quần áo từ trong túi xách ra chờ anh tắm xong sẽ vào sau, lát sau anh đi ra thấy chị vẫn định mặc lại mấy bồ quần áo kia liền nói:
Em bỏ mấy thứ này đi cho anh, không mặc nữa!
Không mặc thì em biết mặc gì bây giờ?
Bộ quần áo em đang mặc cũng bẩn rồi anh ạ!
Ở bên anh không cần mặc gì cả!
Nói xong mặt Lâm lạnh tanh.
Nhung nhìn anh vẻ lườm lườm.
Anh đùa thôi, quần áo của em anh đã chuẩn bị cả rồi. Từ mai đừng mặc mấy bộ ấy nữa, nhìn già hơn so với tuổi rất nhiều.
Ý anh là anh bảo em già???
Lại không à? Em xem bỏ anh đi xong lang thang trên biển, phơi sương phơi gió, em nhìn da dẻ em đi.
Lâm kéo Nhung lại đứng trước gương lớn. Quả vậy, nhìn chị đen đi rất nhiều, thậm chí còn đen hơn cả Lâm nữa. Nhìn anh bóng bẩy bao nhiêu thì nhìn Nhung quê mùa và giản dị bấy nhiêu. Bộ quần áo làm chị già đi nhiều thật. Nhung ngầm thừa nhận nên im lặng không nói gì.
Thế nào?
Anh nói đúng không?
Thôi nghe lời anh, cất mấy thứ này đi, quần áo trong tủ em tùy ý mặc.
Sao lúc nào anh cũng chuẩn bị sẵn quần áo phụ nữ vậy?
Không lẽ… anh bao nuôi gái ở đây sao??
Em lại nghĩ xấu cho anh, đặc biệt chuẩn bị cho em mà còn bị nghĩ xấu nữa… Không nhanh đi tắm còn ăn tối, anh đổi ý quần áo cũng không cho mặc bây giờ..
Anh dám sao?
Chuyện gì mà anh không dám??
Hừ..
Nhung khẽ hừ 1 tiếng rồi bỏ vào trong đi tắm, ngoan ngoãn nghe lời như cún con, Lâm nhìn bộ dạng ấy của chị mà thấy vui lây trong lòng. Cuối cùng người phụ nữ ấy lại trở về trong vòng tay của anh rồi. Tranh thủ lúc chị tắm, Lâm lấy túi xách đựng quần áo của chị đem xuống dưới nhà nói bác giúp việc bỏ vào thùng rác. Anh muốn người phụ nữ của anh được ăn diện đẹp đẽ, hiện đại hơn.
Trên bàn ăn dưới tầng 1, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn, bác giúp việc chắc bận làm gì đó, hoặc bác ấy không được phép ngồi ăn chung với cậu chủ nên biết ý lánh đi.
Anh ơi, anh vẫn chưa nói cho em biết đây là đâu?
Vẫn câu hỏi cũ Nhung hỏi lại.
Tất nhiên là nhà anh rồi.
Sao bây giờ anh mới nói?
Nếu chuyện gì anh cũng ngồi đây kể hết cho em nghe thì có đến cả tháng em cũng không biết hết được.
Nhưng mà…
Nhung phụng phịu.
Nhưng gì..
Anh biết em đang ghen cả tò mò nữa. Bây giờ thế này, anh nói ra em không được nghĩ linh tinh nhé.
Dạ.
Nhà này anh mua lâu rồi, bác giúp việc cũng ở đây từ lúc mới mua. Hằng ngày dọn dẹp nhà cửa, khi nào anh ghé qua bác ấy sẽ chuẩn bị cơm nước. Hoặc có khi anh bận không về căn nhà trong kia được thì anh về đây ngủ.
Lý do vì sao thỉnh thoảng anh không về nhà ban đêm là anh về đây nghỉ ngơi.. nhưng hoàn toàn không có dẫn cô gái nào về đây cả.
Em là người đầu tiên đến đây đấy!
Tin được không?
Không tin mai em hỏi bác giúp việc, có sao anh nói vậy, chứ em nghĩ anh là người thế nào mà lặn lội xa xôi như thế đưa em về đây?
Lâm nói bằng ánh mắt chân thành khiến chị giây phút đó rất tin tưởng anh và cảm động vô cùng. Chị không hỏi gì thêm nữa vì đúng là ở thời điểm hiện tại anh quá tốt, chị có nằm mơ cũng không nghĩ chuyện của hai người có thể tiến triển đến ngày hôm nay. Kể cả anh có đưa cô gái nào về nhà này trước đây thì chị cũng có quyền gì quản? Bởi anh là trai chưa vợ, tự do yêu đương và làm những gì hoàn toàn có thể theo ý muốn của mình. Hơn nữa, chị cũng là đàn bà từng có chồng, đâu còn trong sạch nữa mà có quyền bắt bẻ quá khứ của anh. Chỉ mong anh hiện tại và tương lai để hình bóng của chị trong trái tim của mình, chị cũng toàn tâm toàn ý mà yêu thương và nguyện được sống bên anh mãi.
Ăn tối xong cả hai bỏ lên phòng ngủ, hôm nay anh muốn ở nhà cả buổi ở bên chị. Ngồi ngoài ban công, vẫn thói quen cũ, Lâm nhâm nhi bình trà nóng hổi và đọc báo, Nhung thì mơ mộng ngắm bầu trời mùa thu gió man mác thổi. Tâm hồn chị thư thái nghĩ lại những chuyện đã qua, nó giống như một giấc mơ vậy, mà không đúng. Còn hơn cả trong mơ, ở đây thật tốt, chỉ có 1 mình chị và anh, không có thêm người nào khác cả, hoàn toàn thoải mái và thư giãn. Xung quanh lại ồn ào nhộn nhịp chứ không như ở căn nhà chị đến trước đây của anh, ở đó lòng dạ mọi người thật đáng sợ. Thấy chị trầm tư Anh ko tập trung đọc báo được nữa mà quay ra ôm chị vào lòng:
Em đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế?
Em đang nghĩ… mọi chuyện xảy đến với em thời gian qua cứ giống như là trong mơ vậy. Hãy nói với em đây là hiện thực đi anh, hãy nói là em không mơ đi…
Không nghĩ Nhung lại mơ mộng vậy, Lâm khẽ nhéo vào bụng chị 1 cái đầy âu yếm rồi ghé tai chị thủ thỉ:
Đúng vậy! Em không mơ đâu, hoàn toàn là sự thật!
Chị gục đầu xuống chạm trán với anh, hai con người ở hai thế giới khác biệt, dường như họ chẳng có gì liên quan đến nhau… ấy vậy mà lại ở bên nhau, hòa hợp đến kinh ngạc. Tình cảm của cả hai dành cho nhau không đơn thuần chỉ là yêu nữa, mà họ cần có nhau, thiếu vắng nhau cả hai đều đau khổ.
Hôm nay về nhà mới… em nghĩ xem có cần vận động chút để bày tỏ sự vui mừng không nhỉ?
Đang yên lặng, câu nói của Lâm phá tan sự suy tư của cả hai.
Vận động như nào???
Như nào á? Như nào thì nhắm mắt lại sẽ biết…
Nhung biết rõ ý đồ của anh song còn ra vẻ ngây thơ vô tội. Chị ngoan ngoãn nhắm mắt lại…. Lâm hôn lên mắt, lên trán, lên má… rồi hai bờ môi anh khẽ đặt lên môi chị. Hai bờ môi mềm phảng phất vị trà xanh thơm ngất ngây, chị say mê đón nhận. Anh ngồi gần chị hơn, hai cánh tay bắt đầu di chuyển trên người chị. Mọi vị trí nhạy cảm, những bộ phận gợi tình của chị khiến anh hứng thú anh đều không bỏ qua. Chiếc váy mỏng chị mặc quả thực anh rất ưng ý…
Chiếc cổ rộng và hở bạo khiến hai bầu ngực chị lấp ló, đây là lý do vì sao anh muốn chi thay đổi cách ăn mặc. Tay anh khẽ luồn qua chiếc váy hở bạo và tiến vào bên trong sờ soạn, tìm kiếm sự tròn trịa và căng nẩy nơi bầu ngực. Một tay anh kéo tay chị đưa xuống phía thân dưới của mình và đặt lên đó, chi hiểu ý khẽ nắn bóp qua chiếc quần đùi anh đang mặc. Bản năng của anh đã trỗi dậy, bằng chứng là cái đó đã nhô lên cao trong chiếc quần đùi rộng rãi.
Môi vẫn không ngừng mút mát và lưỡi quấn lấy nhau, tâm trí của cả hai giờ này chỉ nghĩ đến giây phút ân ái hoan hỉ mà thôi. Vừa hôn anh vừa vòng tay lên bế chị vào lòng và đi vào trong phòng ngủ. Đèn sáng từ từ biến mất, ánh đèn mờ ảo hiện lên, Nhung không mảnh vải che thân đang nằm trên giường, phía trên người chị là thân hình cao lớn vạm vỡ của Lâm. Anh đang đè chị ra và thỏa mãn, cả hai quằn quại rên rỉ vì sung sướng, tay chị bám chặt vào người anh trong vô thức, Còn anh… Anh say mê ra vào trong người chị.
Mỗi lúc anh tiến vào chị đều rướn người lên đón nhận, hai bộ phận có gì ngăn cách mà tiếp xúc trực tiếp với nhau. Sự ẩm ướt và trơn ấm của chị bao trọn lấy thứ đàn ông gân guốc và dài của anh, cả hai cứ chìm đắm ngụp lặn trong men say ái tình, từng hơi thở, từng nhịp đập, từng tiếng rên rỉ thỏa mãn vang vọng trong căn phòng.
Cảm giác làm ở nhà mình có thú vị hơn không?
Lâm đang dập mạnh bỗng nhiên dừng lại hỏi chị.
Nhung gật đầu, chị đang dở miếng, hai mắt hơi híp lại vì phê.
Em có muốn lâu hơn 1 chút không?
Hỏi xong câu đó, Lâm rút cái đó ra gần đến ngoài xong lại bất thình lình đưa vào thật nhanh và sâu bên trong người chị, bị bất ngờ tấn công, Nhung thích quá bật ra tiếng:
Ưmm.. ưm..
Áhh áhhh…
Tần suất Lâm làm nhanh và đều đặn hơn khiến chị không thể làm chủ được mình nữa, cho đến khi anh làm mạnh hơn dứt khoát hơn và bắn hết tinh lực vào sâu bên trong chị… Chị thực sự bị đánh gục bởi sự mạnh mẽ và bản lĩnh đó của anh.
…
Thời gian sau, Lâm cho Nhung đi học thêm về các lớp làm đẹp, spa và thẩm mĩ. Nhung sáng dạ nên học hỏi rất nhanh, khi có bằng cấp ổn định, Lâm không ngần ngại mở một spa thẩm mỹ chăm sóc sắc đẹp do Nhung làm chủ. Đúng 1 bước lên bà chủ quả không sai, Anh yêu chị hơn cả bản thân mình, tất cả những gì Lâm làm chỉ muốn cho chị được vui. Bởi chị vui anh cũng sẽ vui, muốn dành những thứ tốt đẹp nhất dành cho người phụ nữ của đời mình.
Từ 1 người phụ nữ quê mùa, đen đúa, không hiểu biết về xã hội, Nhung dần trở thành bà chủ lớn của trung tâm chăm sóc sắc đẹp với người đàn ông quyền lực hậu thuẫn phía sau. Chị dần có những mối quan hệ xã hội rộng lớn hơn trước, ngoại giao khéo léo và đặc biệt ngày càng yêu thương người đàn ông của mình hơn. Chị hiểu ra rằng, cuộc sống không phải là không có tình yêu, mà nó chỉ đến muộn 1 chút thôi. Nhờ có tình yêu chị mới tìm thấy chính mình, dám khao khát, dám quyết định và buông bỏ. Dám đấu tranh để tìm được tình yêu, hạnh phúc của đời mình. Tình yêu chính là niềm tin, là hy vọng, là ngọn đèn thắp sáng trong đêm đông cuộc đời đầy sóng gió của chị, dẫn đường chỉ lối để chị có được như ngày hôm nay. Nếu như là mơ, chị nguyện được mơ mãi mãi…