Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 98 : Cái gì là yêu?


“Niệm Chi, Niệm Chi, sao em đi nhanh thế. Chị gọi em không nghe thấy sao, em giận thật đấy à?” Thấy Cố Niệm Chi cuối cùng cũng dừng lại, Ngải Duy Nam vội vàng đi nhanh mấy bước tới đứng trước mặt cô.

Gương mặt Cố Niệm Chi rất thản nhiên, khẽ lắc đầu, “Bạn học này, chúng ta thật sự không quen thân gì cả, cô đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi được không? Tôi là người chưa từng va chạm xã hội, không chịu đựng nổi cái kiểu tự làm thân đó của cô đâu.”

Mặt Ngải Duy Nam càng đỏ hơn, may là vì cô ta vừa vội vàng chạy đuổi theo Cố Niệm Chi nên đã đỏ mặt sẵn rồi, có đỏ hơn nữa thì cũng không bị nhận ra.

“Em đừng giận nữa, được không?” Ngải Duy Nam dùng giọng điệu nhún nhường nói với Cố Niệm Chi, nghe vô cùng thành khẩn, “Em đừng hiểu lầm mà. Quả thật trong lòng Hạ Văn có một người, nhưng cũng không phải là chị. Chị và em đều giống nhau thôi nên chị mới nhắc nhở em một chút. Em đừng có thành kiến với chị nhé, trước nay chị chưa từng là đối thủ của em, đối thủ của em là một người hoàn toàn khác.”

Cố Niệm Chi ngước mắt nhìn Ngải Duy Nam, đột nhiên cảm thấy cô ta rất đáng thương, vì một người con trai không yêu mình mà khiến cho bản thân hoàn toàn thay đổi như vậy.

Nghe cô ta nói xong những lời này, rõ ràng cô ta muốn châm ngòi ly gián, muốn gieo một cây gai vào trong lòng của Cố Niệm Chi, chờ thời cơ tới, góp gió thành bão, sớm muộn gì Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn cũng sẽ cãi nhau ầm ĩ một trận, cô ta chỉ việc đứng bên cạnh cười khẩy mà thôi.

Nhưng mà, chỉ vì một chàng trai thôi mà, đáng để cô ta phải hao tâm tổn sức thế này sao?

Cố Niệm Chi cảm thấy mình không hiểu nổi.

Cái gì là tình yêu chứ?

Là liều lĩnh như Ngải Duy Nam thế này sao? Là thấy khó vẫn lao đầu vào, không có điều kiện thì sáng tạo ra điều kiện để mà tiến lên, mới gọi là tình yêu sao?

Dường như giữa cô và Mai Hạ Văn không có lòng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như thế…

Cố Niệm Chi hơi bối rối nhìn Ngải Duy Nam. Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng đang hết khép lại mở kia, suy nghĩ bắt đầu bay xa.

“Niệm Chi, chị nói thật với em nhé. Chị học cùng với Hạ Văn sáu năm cấp hai và cấp ba, ba năm ngồi cùng bàn với cậu ấy. Cậu ấy là lớp trưởng của lớp chị, đẹp trai cao ráo, thành tích tốt, gia thế cũng tốt, có rất nhiều cô gái thích cậu ấy. Chị nói thật là chị cũng đã từng động lòng với cậu ấy, nhưng khi cậu ấy yêu bạn thân nhất của chị đến chết đi sống lại, thì chị đành yên lặng rút lui.” Ngải Duy Nam vừa nói vừa đỏ hết cả vành mắt.

Cô tìm email của Hà Chi Sơ, sau đó gửi bản thảo luận văn tốt nghiệp lần thứ nhất của mình đi.

Email vừa được gửi không bao lâu, điện thoại của cô liền nhận được tin nhắn của Hà Chi Sơ.

Cô không vội về phòng, đeo túi laptop đi ra bãi cỏ bên ngoài thư viện rồi ngồi xếp bằng xuống, đắm mình trong ánh nắng chiều tà, nhắn tin với Hà Chi Sơ.

[Giáo sư Hà]: “Giờ mới viết xong luận văn à?”

[Cố Niệm Chi]: “Vâng ạ, bản thảo đầu tiên vừa ra lò, mời Giáo sư Hà thẩm định ạ. O(∩_∩)O~”

[Giáo sư Hà]: “… Bao giờ thì bảo vệ?”

[Cố Niệm Chi]: “Trung tuần tháng Sáu, đại khái là khoảng ngày mười lăm ạ.”

[Giáo sư Hà]: “Không còn mấy ngày nữa, tôi sẽ cố gắng nhanh chóng sửa kỹ càng rồi gửi lại cho em.”

[Cố Niệm Chi]: “Cảm ơn Giáo sư! Khom mình kính cẩn! Giáo sư Hà đúng là đại ân nhân của em!”

[Giáo sư Hà]: “…”

[Cố Niệm Chi]: “Em chỉ đùa một chút thôi, Giáo sư Hà sẽ không để bụng chứ?”

[Giáo sư Hà]: “Đừng có nói xàm nữa, có hộ chiếu chưa? Mau chuẩn bị xin visa đi Mỹ đi. Tôi xin được cho em một cơ hội đi Quốc hội Mỹ làm thực tập sinh. Sau khi tốt nghiệp em sẽ rảnh nửa năm đúng không, vừa khéo để đi thực tập ở Quốc hội Mỹ.”


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.