Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 85 : Chú có bạn gái chưa?


Hà Chi Sơ nheo mắt nhìn tin nhắn trả lời của Cố Niệm Chi, ngón tay thon dài của anh ta gõ nhẹ vào màn hình điện thoại di động, sau đó tắt điện thoại đi ngủ.

“Lớp trưởng, trường học thông báo cho chúng ta nghỉ hai tuần, cậu có cần tớ tiễn cậu về không?” Tráng Sĩ xoay người đi đến trước giường Mai Hạ Văn, đẩy cậu ta.

Mặc dù trong chuyến du lịch nhân buổi tốt nghiệp này Mai Hạ Văn không bị bắt cóc, nhưng cả đêm lo lắng cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cậu ta, vừa quay lại trường đã sốt cao.

Lúc nãy cậu ta cố gắng gượng để tiễn Cố Niệm Chi về ký túc xá, đến lúc về đến phòng của mình thì ngã gục.

Tráng Sĩ vội vàng rót nước ấm rồi tìm thuốc hạ sốt cho cậu ta uống.

Mai Hạ Văn không tùy tiện uống thuốc linh tinh nên chỉ cảm ơn Tráng Sĩ, uống cốc nước ấm rồi đi ngủ.

Nhưng ngủ chưa được bao lâu thì đã bị Tráng Sĩ gọi dậy, nói trường học tạm thời cho nghỉ.

Mai Hạ Văn sốt như vậy rồi cũng không thể tự lái xe về, đành phải dậy gọi điện thoại cho người nhà đến đón.

Nói chuyện điện thoại xong, nhớ đến Cố Niệm Chi, cậu ta lại vội vàng nhắn tin cho cô: “Niệm Chi, được nghỉ rồi, em muốn đi đâu? Xuống dưới ký túc chờ anh lấy xe chở em đi.”

Cố Niệm Chi nghe thấy tiếng thông báo vang lên, cúi đầu nhìn thì thấy tin nhắn của Mai Hạ Văn.

Cô mỉm cười nhắn lại: “Cảm ơn, không cần đâu. Người nhà em đến đón em về ngoại ô, em sắp lên xe đây.”

Mai Hạ Văn cũng yên tâm, bản thân cậu ta cũng không muốn để Cố Niệm Chi nhìn thấy hình tượng ốm yếu của mình lúc đang sốt thế này, nhắn lại cho cô: “Chú ý an toàn, khi nào về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”

Cố Niệm Chi gửi sang một biểu cảm “*^_^*”
“Ừ, không có gì, em cứ hỏi đi, anh nghe thử xem.”

Cố Niệm Chi hơi nhếch môi, cười nói: “Anh Đại Hùng, anh có bạn gái chưa?”

Trái tim Âm Thế Hùng khẽ run lên, thầm nghĩ, chết rồi, bao nhiêu cái bình không mở, sao lại mở đúng cái bình này chứ, đúng là chết người.

Anh ta cũng rất muốn có bạn gái, nhưng không có…

Âm Thế Hùng cười khan nói: “Niệm Chi, sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”

“Em thấy ngày nào anh cũng ở cạnh chú Hoắc, nếu anh có bạn gái, cô ấy không trách anh không ở bên cạnh cô ấy sao?” Cố Niệm Chi tò mò hỏi.

Âm Thế Hùng suýt gào lên, sau đó vỗ mạnh xuống tay lái mấy cái: “Niệm Chi, em đúng là tinh tế! Anh kể em nghe, chính vì công việc anh quá bận rộn, ngày nào cũng phải ở cạnh Hoắc thiếu nên anh mới không có cơ hội, cũng không có thời gian quen bạn gái đấy!”

“À, ra là vậy.” Cuối cùng Cố Niệm Chi lại chuyển chủ đề lên người Hoắc Thiệu Hằng. Cô cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, vẫn mỉm cười như cũ, hơi vểnh đôi môi đỏ mọng như củ ấu của mình lên, cười khúc khích hỏi tiếp: “Cũng đúng, ngày nào anh cũng làm việc cạnh chú Hoắc, làm gì có thời gian chứ. Thế chú Hoắc thì sao? Chú ấy có bạn gái chưa? Ngày nào anh cũng đi cùng chú ấy, chắc cái gì cũng biết nhỉ?”

Âm Thế Hùng thở dài lắc đầu, “Hoắc thiếu á? Anh ấy là một kẻ cuồng việc! Ngày nào bọn anh cũng chỉ cầu anh ấy có bạn gái thôi! Nếu thế thì anh và Tiểu Trạch cũng sẽ không phải bận rộn thế này, cứ nhắc đến anh lại muốn khóc…”

“Nói vậy tức là chú Hoắc vẫn chưa có bạn gái à? Chú ấy cũng lớn tuổi rồi mà?” Cố Niệm Chi chống khuỷu tay vào chỗ cạnh cửa sổ xe, bàn tay nhỏ bé trắng nõn kề sát bên má ngọc, nét mặt càng lúc càng vui vẻ hơn.

“Câu này em nên hỏi Hoắc thiếu, nói trước mặt anh cũng chẳng có tác dụng gì đâu.” Đột nhiên Âm Thế Hùng cười xấu xa, lén liếc mắt nhìn Cố Niệm Chi một cái.

Cố Niệm Chi cố hết sức để giữ bản thân bình tĩnh, mới không đỏ mặt trước mặt Âm Thế Hùng.

Cô ra vẻ hào phóng gật đầu, “Vâng, nếu có cơ hội gặp chú Hoắc thì em chắc chắn sẽ nói với chú ấy, bảo chú ấy tìm một cô bạn gái, đồng thời để mấy thư ký các anh có thời gian đi yêu đương.”


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.