Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 65 : Mục tiêu của bọn chúng


“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mai Hạ Văn chau mày nhìn Cố Niệm Chi, “Em đang ám chỉ điều gì?”

Cố Niệm Chi ngẫm nghĩ rồi quyết định kể đầu đuôi mọi chuyện cho họ nghe, họ có quyền được biết rõ sự thật.

“Anh vào đi, em có chuyện muốn nói.” Cố Niệm Chi xoay người vào phòng rồi nói với ba cô bạn đang ở gian đối diện, “Phương Trà Xanh, Tào Nương Nương, Yêu Cơ, em có chuyện muốn nói với mọi người.”

Ba người trong phòng tiến đến, ngồi cạnh Mai Hạ Văn, nhìn Cố Niệm Chi với ánh mắt tò mò.

Cố Niệm Chi hít sâu một hơi, bắt đầu kể từ những ký hiệu kỳ quái mà mình đã phát hiện lúc trước, sau đó nói tiếp việc chiếc SUV màu đen và súng bắn tỉa anh Lý đã tiết lộ cho cô biết. Cuối cùng cô đề cập đến khốn cảnh mà bây giờ mọi người đang gặp phải: Không có tín hiệu điện thoại, không có mạng Internet, ngay cả đường dây điện thoại cũng bị cắt đứt…

“Bây giờ điều may mắn duy nhất của chúng ta là lớp hai đã ép lớp mình đổi khu nhà. Hiện tại em không biết đám người kia quá thông minh, hay dốt đến mức mò trăng đáy nước.” Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra, phác họa lại những đường tròn đồng tâm cho mọi người xem.

Bốn người nghe xong, cảm thấy đầu óc choáng váng. Bọn họ kinh ngạc nhìn nhau, nghi ngờ hỏi: “… Sao em biết được đấy là vali đựng súng bắn tỉa?”

“Em có họ hàng xa làm ở trong quân đội, chú ấy có một chiếc vali đựng súng giống hệt chiếc vali kia.” Cố Niệm Chi không nói cho họ biết, chuyện này do anh Lý tiết lộ với cô. Cô bình tĩnh nghiêng đầu sang bên, chiếc hoa tai đinh hương tinh xảo làm từ vàng trắng lóe sáng, dưới ánh đèn vẽ nên một vòng cung lấp lánh.

Ở bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng sáu năm, không đề cập đến những chuyện khác, chỉ riêng phong thái bình tĩnh và thong dong của anh, cô vẫn học được chút đỉnh, “Chẳng lẽ mọi người không lo lắng chút nào sao?”

“Lo lắng gì?” Yêu Cơ vuốt tóc mình, “Chị thấy việc không được lên mạng dạo Weibo còn đáng lo hơn.”

“Đúng vậy, sao chúng ta phải lo lắng? Dù ai đó có ý làm loạn, cũng liên quan gì đến chúng ta?” Mai Hạ Văn không hiểu lắm đeo gọng kính vàng của mình lên, “Có phải em cả nghĩ quá không?”

“Mọi người to gan thật đấy!” Cố Niệm Chi buồn bực, đi quanh bốn người một vòng, “Mấy người toàn cậu ấm cô chiêu, con quan con tướng, chẳng lẽ người nhà của các anh chị không dặn thế giới ngoài kia rất nguy hiểm sao?”

Lúc này Mai Hạ Văn mới giật mình hiểu ra, khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc tái nhợt, “Em nghĩ bọn họ nhằm vào chúng ta? Đúng là ăn tim hùm gan báo!”

Con nhà giàu sợ nhất là bị bắt cóc.

Mặc dù mục đích của việc bắt cóc là để vơ vét tiền của, nhưng cũng có vô số trường hợp kẻ bắt cóc đã giết con tin ngay sau khi nhận được tiền chuộc.

Ở thành phố C, nhà họ Mai nổi tiếng quyền uy cường thế, không ai dám giở trò gì với nhà họ Mai ở địa bàn của họ. Chính vì thế mà lúc ở thành phố C, Mai Hạ Văn không bao giờ dẫn vệ sĩ theo.
“Lớp trưởng Thường…” Tráng Sĩ gõ cửa, không ai đáp lời.

Anh ta hơi dùng sức đẩy cửa ra. Quả nhiên trước mắt Tráng Sĩ hiện lên khung cảnh khiến anh ta sợ đến mức suýt hét toáng.

Sáu bảy người trong phòng đều đang nằm bất tỉnh dưới đất.

Tráng Sĩ kinh hãi, suýt chút nữa nhét cả hai tay vào miệng mình.

Anh ta sợ đến mức không thể kiềm chế được bản thân, rón rén đến cạnh lớp trưởng lớp hai đang nằm gần mình nhất.

Khi tiến lại gần, anh ta trông thấy lồng ngực bọn họ vẫn đang phập phồng lên xuống, chứng tỏ họ còn thở!

Bấy giờ Tráng Sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ, nếu thật sự bọn họ chết hết rồi, anh ta sẽ điên lên mất…

Sau một hồi lấy hết dũng khí đi kiểm tra từng phòng một, anh ta phát hiện ra tất cả mọi người ở lớp hai đều đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Mà phòng nào cũng có đồ ăn đang được ăn dở, vừa nhìn đã biết đây chính là đồ ăn thức uống được khu nghỉ dưỡng tặng miễn phí.

Bên phòng anh ta cũng có những đồ ăn miễn phí này, may sao không ai thèm đụng vào.

Tráng Sĩ đi ra khỏi Minh Nguyệt Các với vẻ mặt hoảng sợ. Trên đường về Thanh Phong Uyển, anh ta trông thấy một chú mèo nhỏ đang tránh mưa ở rừng trúc. Trong lúc mềm lòng, Tráng Sĩ đã ôm chú mèo nhỏ này về Thanh Phong Uyển.

“Lớp trưởng, có chuyện lớn rồi!” Tráng Sĩ thả chú mèo nhỏ ra, kể lại những gì mình vừa thấy ở Minh Nguyệt Các với Mai Hạ Văn, “Tớ đoán mấy món ăn miễn phí này có vấn đề! Đúng là trên đời này không có gì miễn phí mà!”

Mai Hạ Văn trầm mặt, hung hăng đấm mạnh xuống bàn. Lúc Mai Hạ Văn quay lại, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo vang lên, cậu ta nhìn về phía Tráng Sĩ, “Mèo ở đâu vậy?”

“Tớ nhặt trên đường về, bên ngoài mưa to quá nên nó trốn vào rừng trúc để tránh mưa.”

“Cho nó ăn mấy món này đi!” Mai Hạ Văn chỉ vào chỗ đồ ăn miễn phí mà ban nãy gã đầu bếp kia đem đến.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.