Âm Thế Hùng khéo hiểu lòng người nên không hỏi vì sao Cố Niệm Chi tự tát mình một cái, mà cô cũng không giải thích nhiều với anh.
Cô cúp điện thoại, đi xuống lầu rồi trở về phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ ra để đón nắng sớm vào phòng.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận không khí sớm tinh mơ trong trẻo tươi mát. Sau đó cô hít vào một hơi thật sâu, cả người đều trở nên sảng khoái.
Chỉ cần Hoắc Thiệu Hằng không quyết định vạch rõ ranh giới với cô là được rồi!
Chắc chắn cô sẽ không nhận căn hộ này. Chờ khi có cơ hội gặp anh, cô nhất định sẽ trả lại.
Thế nhưng, cô ghi nhận tấm lòng chân thành này của anh.
Thứ cô cần chỉ là cảm giác an toàn, không bị vứt bỏ mà thôi.
Chú Hoắc, vẫn là chú Hoắc của cô.
Lúc này, cô không vội đi nữa, bèn gọi điện thoại cho Mai Hạ Văn, vừa cười vừa nói: “Hạ Văn, em còn có việc, tạm thời không về trường, tối cuối tuần mới về ký túc xá.”
“Được, tối cuối tuần anh đến đón em.” Mấy ngày nay, Mai Hạ Văn đều rầu rĩ không vui. Tất cả đều do Ngải Duy Nam nhắc tới “hồng trà gừng”, làm cậu ta nhớ lại một vài chuyện cũ thời cấp ba.
Nhưng thời gian thoi đưa không đợi chờ ai, cậu ta có chìm trong quá khứ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Hơn nữa, mới mấy ngày không gặp Cố Niệm Chi, cậu ta nhận ra mình nhớ cô nhiều lắm.
Đây là điều trước nay chưa từng xảy ra!
Có lẽ thêm một thời gian nữa, Cố Niệm Chi có thể xóa đi nốt chu sa hằn sâu nơi đáy lòng cậu.
Dù sao, Cố Niệm Chi cũng là cô gái duy nhất khiến cho cậu ta động lòng trong bốn năm qua.
Gã có một gương mặt vuông chữ Điền, với khuôn miệng rộng, chiếc mũi to bè, lông mi thô đen trông rất dữ tợn. Vóc người gã vạm vỡ cường tráng, mạnh mẽ tràn đầy sinh lực.
Gã vươn tay ôm lấy eo Phùng Nghi Sân, để cô ta nép vào người mình.
Phùng Nghi Sân vùi đầu vào trong ngực hắn, tâm trạng rất tệ, “Anh Bưu đừng đến đó.”
Anh Bưu bật cười, nói với tài xế: “Lái xe.”
Khi tới trại giam, anh Bưu không xuống, mà đỗ xe ở nơi xa để chờ cô ta.
Tài xế là thân tín đi theo anh Bưu nhiều năm. Thấy cảnh này, anh ta khó hiểu hỏi: “Anh Bưu, có cần đối xử tốt với cô Phùng đến mức này không?”
“Ha ha, trước đó anh chỉ muốn chơi đùa chút thôi, bởi vì anh chưa từng chơi loại gái có học thức nhà giàu bao giờ… Nhưng khi người nhà cô ta vào đồn cảnh sát, cô ta vẫn còn tìm cách cứu bọn họ ra… tấm lòng thơm thảo này, anh Bưu của mày rất ưng! Mày nghĩ xem, loại người kiếm tiền bằng thủ đoạn xấu xa như chúng ta, ai không mong một người sa cơ lỡ vận phải ngồi tù, có tri kỷ ở bên ngoài chạy vạy tìm cách lo lót cho chúng ta khắp nơi? Mày thấy anh nói đúng không?”
Tài xế không nghĩ tới điều này. Nghe anh Bưu nói như vậy, anh ta gõ ngón tay lên vô lăng, cười nói: “Quả nhiên anh Bưu suy nghĩ chu đáo!”
…
Phùng Nghi Sân ngồi trong phòng khách của trại tạm giam, thấy mẹ mình tập tễnh đi tới, mái tóc gần như bạc trắng mà trong lòng khó chịu muôn phần.
“Khóc cái gì? Lần trước con nói ở Đế Đô có một văn phòng luật sư rất giỏi, con mời được bọn họ chưa?” Hồ Xảo Trân nhìn Phùng Nghi Sân bằng ánh mắt trông chờ, “Ba mẹ chỉ còn trông chờ được vào mỗi con thôi đấy.”
Phùng Nghi Sân lắc đầu, “Con mời rồi, nhưng bọn họ không chịu nhận.”
Hồ Xảo Trân lập tức hét lên: “Tại sao? Có phải con không trả đủ tiền không? Những lúc thế này không thể tiết kiệm tiền được! Nếu không chắc chắn ba mẹ sẽ phải ngồi tù!”
“Số 38! Yên tĩnh một chút!” Cảnh sát trại tạm giam quát.
Hồ Xảo Trân vội vàng khom người, nói nhỏ tiếng hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy mong chờ, “Nghi Sân, con nhất định phải nghĩ cách, ba mẹ ở đây ăn ngủ không được, còn cả em gái con nữa…”