Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 46 : Người so với người


“Không giận thật chứ?” Mai Hạ Văn chăm chú nhìn vào mắt cô, cứ như đang đoán xem cô nói thật, hay lạt mềm buộc chặt để đùa bỡn cậu ta.

Ánh mắt của Cố Niệm Chi trong suốt mà thản nhiên, khẽ cười đưa tay vuốt tóc: “Thật đấy, em sẽ không giận vì người không liên quan. Không còn sớm nữa, lớp trưởng về đi.”

Mai Hạ Văn nhìn đồng hồ đeo tay: “Anh đi đây, ngày mai mang đồ ăn sáng cho em.”

Cố Niệm Chi vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu lớp trưởng, ngày mai em phải viết luận văn tốt nghiệp…”

“Ừ, em lên đi, anh nhìn em lên rồi đi.” Mai Hạ Văn châm điếu thuốc, nhìn Cố Niệm Chi rồi nhếch môi cười, nghĩ thầm cô bé này trông thì hiền hòa, thật ra rất khó để khiến cô động lòng.

Cố Niệm Chi thấy không khuyên nổi cậu ta nên chẳng nhiều lời thêm, xoay người đi vào tòa nhà ký túc xá.

Cô lên lầu, lấy cà phê và bánh kếp trong hộp Starbucks ra cho bạn cùng phòng, để phần riêng của mình lên bàn sách, sau đó đi ra ban công nhìn xuống.

Mai Hạ Văn ngẩng đầu, híp mắt vẫy tay với cô xong mới lái xe đi.

Nhóm bạn cùng phòng thấy vẻ mặt của Cố Niệm Chi ung dung, vui vẻ thì biết cô đã không giận dỗi gì nữa. Các cô ấy cũng vạch trần, cố ý nói: “Hôm nay mệt quá, phải lên giường sớm chút.”

Lúc Cố Niệm Chi bước ra khỏi phòng tắm, mọi người đều ngủ cả rồi. Cô nhìn điện thoại, thấy Hoắc thiếu vẫn chưa gọi điện thoại tới.

Cô cầm laptop lên giường viết luận văn, chờ tới hai giờ đêm, buồn ngủ không mở nổi mắt mới quyết định tắt laptop đi ngủ. Tuy nhiên cô vẫn giữ khư khư điện thoại trong tay, thậm chí còn không chuyển sang chế độ rung.

Lúc cô tỉnh lại, trời đã sáng trưng. Yêu Cơ đang tập yoga trên ban công, nghe thấy Cố Niệm Chi nói chuyện với Phương Trà Xanh thì quay đầu lại bảo cô: “Em Tư, lớp trưởng mang bữa sáng đến cho em đấy, chị nhìn thấy rồi, hình như là suất ăn sáng của Phúc Mãn Lâu.”

Cố Niệm Chi bất giác nhìn điện thoại một chút, vẫn không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào gửi đến.

Xem ra Hoắc thiếu bận rộn nhiều việc thật. Hoặc có thể anh chẳng bao giờ để tâm tới chuyện nhỏ nhặt thế này chăng?

Dù cô gọi anh là chú Hoắc, nhưng thật ra bọn họ không có chút quan hệ máu mủ nào.

Anh là Thiếu tướng quyền cao chức trọng. Còn cô chỉ là cô bé mồ côi không cha không mẹ.

Cố Niệm Chi lắc đầu, vội vàng rời giường. Sau khi vệ sinh cá nhân và mặc quần áo chỉnh tề xong, cô đeo túi laptop rồi bước xuống lầu.

“Được ạ! Được ạ!” Cố Niệm Chi mừng rỡ, đưa hai tay ra nhận danh thiếp của anh ta, trông thấy bên trên có địa chỉ hòm thư, đương nhiên cả số điện thoại và địa chỉ phòng làm việc của anh ta, còn thêm cả địa chỉ văn phòng luật nữa.

Cố Niệm Chi nhìn kĩ rồi buột miệng hỏi: “Giáo sư Hà, thầy làm thêm ở văn phòng luật Quân Lâm này ạ?”

Đôi mắt hoa đào của Hà Chi Sơ nổi lên một gợn sóng lăn tăn giống như đang cười, nhưng nét cười này quá nhẹ, chỉ thoáng qua mà thôi: “Không phải làm thêm, đây là văn phòng luật của tôi.”

“Dạ? Thầy đúng là sinh viên mẫu mực của khoa Luật chúng ta.” Cố Niệm Chi thật lòng tán thưởng.

Lúc nào cô mới được làm cộng sự, hoặc có văn phòng luật của chính mình đây?

Hà Chi Sơ như nhìn thấu ý nghĩ của cô, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần em chứng minh được năng lực của mình, làm cộng sự cũng không phải chuyện gì khó.”

“Vậy em xin nhận lời quý giá của thầy.” Cố Niệm Chi hơi nịnh nọt, lấy lòng Hà Chi Sơ.

Đây là Giáo sư hướng dẫn trong ba năm và ông chủ tương lai của cô, phải nịnh nọt thì về sau mới trót lọt được!

Hà Chi Sơ vừa đi, điện thoại của Cố Niệm Chi đã vang lên.

Cô vội vã lấy ra nhìn. Khi thấy Mai Hạ Văn gọi tới, cô bèn duỗi ngón tay ra, thản nhiên ấn nghe: “Sao thế, lớp trưởng?”

“Trưa nay anh đón em đi ăn cơm.” Sau đó cậu ta lại nhắc nhở cô: “Bên ngoài đang mưa, anh mang ô cho em, chờ anh ở cửa nhé, đừng ra ngoài.”

Cố Niệm Chi nhìn bên ngoài, quả nhiên trời đã bắt đầu mưa từ bao giờ.

Cô khẽ rung động, nhẹ “ừ” một tiếng rồi thu dọn đồ đạc và đi xuống lầu. Kết quả trước cửa thư viện, cô bắt gặp cảnh Ôn Thủ Ức ân cần mở ô cho Giáo sư Hà Chi Sơ, cúi người kéo cửa để anh ta lên xe.

Cố Niệm Chi nhìn rồi âm thầm tặc lưỡi, Ôn Thủ Ức thế này đâu phải làm trợ giảng, là bảo mẫu mới đúng…

Chiếc xe màu đen của Hà Chi Sơ rẽ nước, lao vụt giữa màn mưa.

Mấy người che ô trước cửa thư viện vội vàng tránh đi, trong đó có Mai Hạ Văn cầm ô màu ghi.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.