“Chuyện gì?” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng vang lên ở đầu dây bên kia, cực kỳ trầm thấp.
Trần Liệt cười đến mức không khép miệng lại được, “Hoắc thiếu, có tiện nói chuyện không? Là chuyện liên quan đến Niệm Chi.”
“À, cậu đợi một lát.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn các cấp dưới đều đeo quân hàm trên Trung tá đang ngồi trong phòng: “Tôi có cuộc điện thoại quan trọng phải nghe, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Các sĩ quan đang dự một cuộc hội nghị quân sự quan trọng đều trợn ngược mắt lên, đến mức con ngươi sắp rớt khỏi tròng.
Chắc hẳn cuộc điện thoại này vô cùng cấp bách, nên Hoắc thiếu mới phải gián đoạn cuộc họp quan trọng thế này để nghe điện.
Cục tác chiến đặc biệt gây ra phiền phức gì đó ở nước ngoài à? Hay họ mới bắt được gián điệp do CIA bên Mỹ cài vào Đế Quốc?!
Mọi người ở đây đều là những người làm công tác tình báo nên suy nghĩ nhảy số rất nhanh.
Tất nhiên Hoắc Thiệu Hằng hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ, nhưng mọi chuyện đều có ưu tiên. Ví như thời điểm này, bất cứ tin tức nào liên quan đến Cố Niệm Chi đều rất quan trọng.
Anh điềm nhiên ra khỏi phòng họp, đi tới văn phòng nhỏ kế bên, kéo cửa chớp rồi ngắm khung cảnh bên ngoài, “Nói đi.”
Trần Liệt hơi bất ngờ, “Anh đang bận à?”
Nếu Hoắc Thiệu Hằng đang bận việc quan trọng, Trần Liệt cảm thấy hành động này có phần lỗ mãng.
Nói đùa cũng phải có mức độ nhất định, anh ta thầm bất an trong lòng.
Ở các tầng của tòa nhà chuyên dụng đều được lắp điện thoại công cộng, nhưng phải cho tiền hoặc quẹt thẻ để gọi.
Lần này vẫn là Mai Hạ Văn đến trước, tự mình giúp cô gọi điện.
Cố Niệm Chi lo lắng nhận lấy, sau hai tiếng chuông, bên kia đã có người nghe máy.
“Xin hỏi là ai vậy?” Giọng nói người đàn ông kia rất động lòng, nhưng hơi khàn khàn, phảng phất sự mệt mỏi.
Tim Cố Niệm Chi đập thình thịch, vội vàng hỏi: “Xin hỏi đây có phải là Giáo sư Hà Chi Sơ không? Em là Cố Niệm Chi…”
Đột nhiên đầu dây bên kia chìm vào yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở nhẹ nhàng vừa nãy cũng không còn.
Cố Niệm Chi ngạc nhiên, còn chưa nghe thấy đầu dây bên kia cúp máy nên kiên trì nói tiếp, “Alo, có phải là Giáo sư Hà Chi Sơ không ạ? Em là Cố Niệm Chi, vốn dĩ đã đăng kí làm nghiên cứu sinh của thầy, nhưng đột nhiên bị bệnh nặng nên bỏ lỡ phỏng vấn, em muốn hỏi…”
“Cạch.”
Lần này đối phương đã cúp điện thoại.
Cố Niệm Chi choáng váng, vỗ ống nghe, “alo, alo” hai lần, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Mai Hạ Văn, “… Người trong phòng kia chỉ có mỗi Giáo sư Hà thôi à?”
“Đúng vậy, thầy ấy còn có một người nữ trợ giảng khác, không ở chung phòng với thầy.” Lần này Mai Hạ Văn dốc hết sức lực vì Cố Niệm Chi rồi, còn nghe ngóng các thông tin về Hà Chi Sơ kĩ hơn cả Âm Thế Hùng.
“Giáo sư Hà cúp ngang điện thoại của em rồi.” Cố Niệm Chi mấp máy môi, không chịu từ bỏ, “Em muốn gọi lại lần nữa.”