Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 3 : Người giám hộ


Hoắc Thiệu Hằng là quân nhân, đúng lúc này lại không có mặt ở thành phố C.

Một tháng trước, anh đã nhận một nhiệm vụ bí mật nên phải rời khỏi trụ sở ở thành phố C, không rõ tung tích hiện giờ của anh ở đâu.

Trước khi đi, anh đã giao Cố Niệm Chi cho Trần Liệt chăm sóc.

Nào ngờ Hoắc Thiệu Hằng vừa đi thì cô xảy ra chuyện.

Trần Liệt mới nghĩ đến ánh mắt uy nghiêm và những thủ đoạn thâm độc của Hoắc Thiệu Hằng thôi, tim gan phèo phổi đã muốn nhảy dựng lên rồi.

Trần Liệt vừa vuốt điện thoại di động vừa liếc sang Cố Niệm Chi đang lăn lộn rên rỉ trên ghế sofa, thầm nghĩ, bây giờ là thời điểm bất đắc dĩ rồi nhỉ?

Vì lần này trước khi đi, Hoắc Thiệu Hằng – người luôn rời đi không đắn đo, đã cho Trần Liệt một dãy số để anh ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào.

Tất nhiên lúc đưa số, anh cũng dặn rằng nếu không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ thì đừng gọi điện.

Bây giờ Trần Liệt bó tay thật rồi!

Anh ta bấm dãy số đặc biệt kia, rồi nhìn chằm chằm vào giao diện cuộc gọi, liên tục lẩm bẩm trong miệng: “Mau nghe máy đi! Mau nghe máy đi! Mau nghe máy đi!”

Lúc Trần Liệt gọi điện, Hoắc Thiệu Hằng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, đang đợi ở cửa thượng nghị viện thủ đô Đế Quốc để chuẩn bị vào họp.

Nhiệm vụ lần này của anh là phải thuyết phục thượng nghị viện đồng ý trích ngân sách cho quân khu sáu mới thành lập.

Lúc này vẫn chưa đến lượt anh đi vào.

Hoắc Thiệu Hằng đứng một mình ở ngoài cửa phòng họp, tay phải đeo găng tay màu trắng kẹp một điếu thuốc, tay trái đút túi quần, lẳng lặng đứng nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Cố Niệm Chi không thể cử động, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như than khóc, ngay cả Trần Liệt là một bác sĩ cũng nghe không nổi, phải lấy thêm băng gạc chặn miệng cô lại. Sau đó anh dìu cô đi xuống gara của biệt thự, trói cô vào trong xe rồi lái xe về phía quân khu của cục tác chiến đặc biệt thành phố C.

Mặc dù sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng vẫn như thường, nhưng trong lòng anh lại dấy lên chút lo lắng. Tuy thuốc kích dục không nguy hiểm đến tính mạng như thuốc độc, vốn dĩ chẳng cần anh phải chạy về, nhưng mà… ai biết được?

Anh giơ cổ tay lên xem đồng hồ, sau đó gọi Phạm Kiến – lính cần vụ riêng của mình, dặn dò: “Cậu đi chuẩn bị máy bay quân dụng cho tôi. Sau khi hội nghị kết thúc, chúng ta lập tức trở lại quân khu. Nhớ kỹ là phải dùng chiếc Bóng Xám có tốc độ nhanh nhất, cứ nói là tôi giúp bọn họ bay thử.”

Bóng Xám là chiếc máy bay chiến đấu sở hữu tốc độ siêu thanh mới nhất được quân đội nghiên cứu phát minh ra, chỉ có hai chỗ ngồi, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.

Hoắc Thiệu Hằng xuất thân từ phi công lái máy bay chiến đấu. Trong toàn bộ quân đội Đế Quốc, nếu nói kỹ thuật bay của của anh xếp thứ hai, chắc chắn không ai dám nhận xếp thứ nhất.

Lính cần vụ Phạm Kiến lập tức nghiêm: “Vâng, thưa thủ trưởng!” Sau đó, anh ta vội vàng đi liên hệ máy bay.

Hoắc Thiệu Hằng vừa dặn dò xong, một cô gái xinh đẹp dáng người thướt tha bước ra từ phòng họp, cúi người nói với anh: “Thiếu tướng Hoắc, đến lượt anh rồi.”

Hoắc Thiệu Hằng nghiêm nghị bước vào hội trường.

Hội trường của thượng nghị viện Đế Quốc có hình dáng giống như một vỏ sò cỡ lớn. Chỗ ngồi của nghị sĩ được sắp xếp trên cánh quạt xòe rộng, trước thấp sau cao, cấp độ được phân chia rất rõ ràng.

Người thuyết trình đứng trên sân khấu ở chỗ cán quạt. Phía sau là màn hình điện tử khổng lồ, phủ kín cả một mặt tường.

Hoắc Thiệu Hằng đi lên sân khấu, hai chân đứng vuông góc với nhau, chào các nghị sĩ ở dưới đài bằng nghi thức quân đội rồi tự giới thiệu, “Thiếu tướng ban chỉ huy quân đội Đế Quốc, đồng thời là Cục trưởng cục tác chiến đặc biệt trực thuộc quân đội – Hoắc Thiệu Hằng. Hôm nay tôi đến đây để yêu cầu nghị viện cấp phát ngân sách mười năm cho quân khu sáu.”

Những người ngồi dưới đều im lặng.

Lát sau, một nghị sĩ tóc bạc trắng ngồi ở hàng ghế đầu tiên lên tiếng hỏi với giọng điệu nghi ngờ, “… Thiếu tướng Hoắc, trong toàn Đế Quốc của chúng ta chỉ có năm quân khu lớn, xin hỏi quân khu sáu ở đâu ra vậy?”


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.