Cố Niệm Chi vừa nói, vừa lấy laptop của mình ra kết nối với máy chiếu. Sau khi kết nối xong, cô bắt đầu giải thích với mọi người: “Mọi người đều biết, mười năm trước bà La Hân Tuyết đã qua đời. Cái chết của bà ấy đã từng được kết luận là tự sát. Nhưng gần đây, thông qua giải phẫu thi thể của bác sĩ Chu – Pháp y nổi tiếng của Bộ Quốc phòng, đã chứng minh: Bà La không phải tự sát, mà chết vì mưu sát.”
“Phản đối, vụ án của La Hân Tuyết đã trôi qua mười năm, đã sớm quá hạn truy tố. Về cơ bản thì vụ án này không cần thiết phải lập án.” Kim Đại Trạng thốt lên câu “phản đối” đầu tiên của ngày hôm nay.
Cố Niệm Chi khẽ nhướng mày, quả nhiên tay Kim Đại Trạng xem thường cô là ma mới, lại dùng kiểu “phản đối” nhiều thiếu sót như vậy để giáng đòn phủ đầu.
Cố Niệm Chi phản kích không chút do dự, lạnh nhạt nói: “Kim Đại Trạng, ông thật sự hồ thẹn với cái danh tiếng của mình. Dựa theo pháp luật Đế quốcHoa Hạ, vụ án mưu sát không có kỳ hạn truy tố, vĩnh viễn có hiệu lực. Ông như thế này mà cũng có thể trở thành luật sư hàng đầu của Văn phòng Luật sư JD khiến tôi cảm thấy tiền đồ của mình thật xán lạn.”
Kim Đại Trạng thẹn quá hóa giận, kháng nghị với thẩm phán: “Phản đối! Lời nói luật sư đối phương không liên quan đến vụ án!”
“Ông là luật sư đại điện hàng đầu của bị cáo, tôi hoài nghi năng lực chuyên môn của ông, sao lại không liên quan đến vụ án chứ?”
Kim Đại Trạng vô cùng cảnh giác, cùng Cố Niệm Chỉ ngồi xuống hai bên bàn trong phòng họp.
Chương Bảo Thần ngồi cạnh Kim Đại Trạng, ánh mắt bă2n khoăn nhìn Cố Niệm Chị, trong lòng thầm nghĩ, nếu Cố
Niệm Chỉ tới thì có phải Hoắc Thiệu Hằng cũng tới không?
Chương Bảo Thần có thể nhận ra Triệu Lương Trạch, người đàn ông đi theo Cố Niệm Chi vào đây chính là thư ký riêng của Hoắc Thiệu Hằng.
Tại sao lại là anh ta đi cùng Cố Niệm Chỉ đến nhỉ?
Chẳng lẽ việc của Đạt Thành Thực Nghiệp cũng có liên quan đến Hoắc Thiệu Hằng sao?
Đang suy nghĩ miên man, Chương 4Bảo Thần nghe thấy Kim Đại Trạng ở bên cạnh đã bắt đầu nói không ngớt.
“Cô Cố này, hôm nay cô đến là để đại diện cho Bộ Quốc phòng yêu cầu đlương sự của tôi ký vào biên bản điều tra tài sản này sao?”
Kim Đại Trạng câm một bản sao được fax tới, rung nhẹ trong không trung.
Cố Niệm Chỉ khẽ gật đầu, “Đương nhiên. Hôm qua các anh không ký, nên hôm nay tôi đành phải đi một chuyển nữa thôi.” Nói xong cô đưa mắt về phía Chương Bảo Thần: “Ông Chương, tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc ông có ký biên bản điều tra tài sản này hay không?”
Khi không cười, Cố Niệm Chi có một khí thế không thể nói thành lời được, người nào hơi nhát gan có lẽ cũng sẽ bị cô dọa mà mê muội đáp ứng yêu câu của cô.
Chương Bảo Thần biết rõ Cố Niệm Chi chỉ là một bé gái mồ côi, hoàn toàn dựa vào Hoắc Thiệu Hằng như cáo mượn oai hổ, nhưng vừa bị đôi mắt đen đến mức chói mắt của cô nhìn, trong lòng ông ta thoáng run rẩy, lưng sắp đổ mồ hôi luôn rồi.
Ông ta ấp úng nhìn về phía Kim Đại Trạng, kiên cường nói: “Luật… Luật sư Kim nói đi…”
“Luật sư Kim nói cái gì?”
Cố Niệm Chi mồm miệng lanh lợi cắt lời ông ta, lại một lần nữa dùng đòn tâm lý với ông ta.
Cố Niệm Chi đã từng nghiên cứu rất kĩ những kỹ xảo đàm phán này. Cô còn chuyên chọn những môn học liên quan đến tâm lý học, sau này ở Cục tác chiến đặc biệt lại học được mấy chiêu của những chuyên gia “dọa người” nữa. Thế nên, so với những người hành nghề pháp luật bình thường, cô hiểu rõ hơn làm cách nào thông qua giọng điệu, phong thái và biểu cảm để phá bỏ sự phòng bị của đối phương, lấy được thứ mình muốn từ trong miệng của họ.
Nhưng Chương Bảo Thần vô dụng hơn so với những gì Cố Niệm Chi nghĩ. Bởi vì thực chất ông ta chắng biết cái gì cả, bất luận dọa như thế nào cũng không moi ra được thông tin thật, ngược lại còn khiến ông ta căng thắng đến mức phải chạy ra nhà vệ sinh tận mấy lần.
Trong đáy lòng, Cố Niệm Chi thầm mắng Chương Bảo Thần là “phế vật trong số những phế vật”, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm, đẩy tờ biên bản điều tra tài sản này qua: “Nếu ông không nói được lý do thì ký vào đây đi…” Giọng nói của cô thay đổi một chút, trở nên êm tai dễ nghe giống như MC trong chương trình tâm sự nửa đêm trên đài radio, thừa địp ban đêm thanh vắng, khi tâm trí của mọi người không tập trung, dụ đỗ người ta nói ra tất cả bí mật trong lòng.
Suýt chút nữa Chương Bảo Thần đã mê muội cầm lấy bút.
Lúc này Kim Đại Trạng mới ấn tay Chương Bảo Thần xuống, từ từ đẩy biên bản điều tra tài sản kia lại, vô cùng ngạc nhiên nói: “Cô Cố này, không phải cô cũng cho rằng sự việc của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp có dính dáng tới tài sản riêng của đương sự tôi đấy chứ?”
“Nếu không thì anh nghĩ tại sao tôi lại chạy đến đây nhỉ?”
Cố Niệm Chỉ hơi nghiêng đầu, khẽ mỉm cười, trong lòng lại thâm nghĩ, đến lúc rồi.
Giống như cô hoàn toàn không để trong lòng, nhưng thật ra bây giờ mới chính thức tiến vào trạng thái chiến đấu. Áp lực với Chương Bảo Thân lúc này chỉ là món điểm tâm thôi.
“Vậy thì đề tôi nói lại lần nữa. Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp là Công ty có trách nhiệm hừu hạn. nếu việc kinh doanh của Đạt Thành Thực Nghiệp có vấn đề. dẫn đến việc không trả được nợ phải giải thê thì giải thê Công ty là được rồi, không được phép kiêm kê tài sản riêng của đương sự tôi.” Luật sư Kim chỉ vào tờ biên bản điều tra tải sản kia, “Cùng không được đóng băng tải sản cá nhân của đương sự của tôi. càng không đượt tịch thu tài sản của anh ấy. Đây là tài sản riêng của đương sự của tôi. không liên quan gì với Đạt Thành Thực Nghiệp cả”.
Nói cách khác, dù Đạt Thành Thực Nghiệp phá sản, Chương Bảo Thân cùng chỉ mất năm phần trăm cô phản mà thôi.
Hơn nữa, thật ra, ông ta không hề bỏ một đồng nào vào Đạt Thành Thực Nghiệp. cô phần đều là cô phần danh nghĩa Triệu Đạt tặng ông ta.