Pháp y Chu cười rất vui vẻ: “Đâu có. Thật ra tôi làm pháp y, rất nhiều đồng nghiệp cùng ngành của tôi làm ngành này lâu rồi sẽ cảm thấy rất u uất, nhưng tôi thì không. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy những thi thể đang chờ giải phẫu ấy, tôi luôn cảm thấy may mắn vì không chỉ mình đang sống, mà còn sống rất tốt, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ ngay.”
Cố Niệm Chi “nước mắt đầy mặt”, cô thật sự muốn quỳ với Pháp y Chu luôn. Cô hoàn toàn không muốn nghe những vấn đề chi tiết liên quan đến giải phẫu thi thể này đâu… Chỉ đành âm thầm hạ quyết tâm chờ chút nữa lúc ăn trưa, tuyệt đối không ngồi cùng với Pháp y Chu.
Người đàn ông này chính là cái kiểu vào đúng lúc bạn đang vô cùng vui vẻ, sung sướng ăn sườn kho tàu, đột nhiên sẽ nói những lời khiến người ta chỉ muốn trào ngược dạ dày kiểu: “Sao chiếc xương sườn thứ ba bên ngực trái có vết thương nhỉ” ấy…
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Pháp y Chu bằng ánh mắt uy nghiêm, Pháp y Chu lập tức im miệng, không tiếp tục thao thao bất tuyệt về “bí quyết bảo trì tuổi thanh xuân” với Cố Niệm Chi nữa.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng trở nên nghiêm túc, Cố Niệm Chi cũng không chen ngang nữa, tầm mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh Pháp y Chu.
Người đàn ông này hơi béo, màu da nhợt nhạt, là cái kiểu bợt bạt của người nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời.
Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu người đàn ông này cho Cố Niệm Chi: “Trưởng phòng Uông, nguyên lão của Cục tác chiến đặc biệt, cũng mang quân hàm Đại tá.”
Cố Niệm Chi vội vã gật đầu với vẻ kính cẩn: “Trưởng phòng Uông, xin chỉ giáo nhiều cho.”
Trưởng phòng Uông mỉm cười với cô, không nói gì.
Vẫn còn một người đàn ông ngồi bên cạnh Trưởng phòng Uông, trông rất nho nhã, lịch thiệp, không nhìn ra anh ta khoảng bao nhiêu tuổi.
Không giống với Trưởng phòng Uông và Pháp y Chu đang mặc quân phục, người đàn ông này mặc một bộ vest ba món ôm sát người màu xanh thẫm.
Sau khi những người này đi rồi, Cố Niệm Chi xem một lượng lớn tài liệu được gửi vào email của cô, khóe miệng khẽ co rút, lẩm bẩm với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, em chỉ phụ trách vụ án của bác Tống thôi mà, đâu cần đưa hết những thứ này cho em chứ?”
Cô tùy ý mở ra xem, phát hiện ra rằng ngay cả tài liệu của vụ án La Hân Tuyết cũng gửi vào email của cô.
Chẳng phải vụ án đó do người của phòng Pháp chế của Bộ Quốc phòng tiếp quản sao?
Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng khẽ ho một tiếng, nói: “Tình hình có thay đổi, bọn anh bàn bạc rất lâu, cảm thấy vẫn nên để em tiếp nhận cả vụ án thì thích hợp hơn.”
Cố Niệm Chi sững người một lúc lâu, “Đều do em biện hộ sao?! Nhưng đây là lần đầu tiên em lên tòa mà, mọi người tin tưởng vào em đến vậy ư?!”
“Đương nhiên cả anh và Tiểu Trạch đều hoàn toàn tin tưởng ở em.” Âm Thế Hùng khoác vai Triệu Lương Trạch, khẽ nháy mắt với Cố Niệm Chi, “Sau khi bọn anh thuyết phục, Hoắc thiếu cũng đã đồng ý rồi.”
Cố Niệm Chi vừa vui mừng vừa căng thẳng, cô phấn khởi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, ánh mắt tha thiết hỏi anh: “Thật vậy sao? Hoắc thiếu? Anh thật sự cho rằng… em có thể đảm nhận trọng trách này sao?!”
Vừa nãy Hoắc Thiệu Hằng còn nói nhà họ Bạch mời mười lăm luật sư giỏi nhất Đế quốc không phải là nhắm vào cô, để cô yên tâm.
Kết quả là ba vị chuyên gia vừa đi, Hoắc Thiệu Hằng đã thay đổi cách nói.
Sự tín nhiệm giữa người và người có còn nữa không?!!! Cố Niệm Chi muốn nói: Lòng bé mệt mỏi quá đi…
Hoắc Thiệu Hằng khẽ cười, “Binh bất yếm trá. Niệm Chi, em là vũ khí bí mật của bọn anh, không chỉ Đại Hùng và Tiểu Trạch có lòng tin với em, anh cũng rất tin tưởng em. Anh tin rằng khi ra tòa em sẽ mang đến hiệu quả bất ngờ.”
Trước giờ, Cố Niệm Chi chưa từng nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng khen ngợi cô như vậy ở trước mặt người khác. Vừa nghe anh nói vậy, cô đã không nhịn được mà hất mặt lên trời rồi, tuy rằng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu Hoắc thiếu đã nói như vậy, em nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Nhưng vừa xoay người đi vào nhà vệ sinh, cô đã ôm mặt cười với chiếc gương trong nhà vệ sinh: “… Ha ha ha ha… Thật sự tin tưởng vào mình vậy sao… Vui quá đi mất!”