Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 287 : Cô đang nói chuyện với tôi sao?


Editor: Nguyetmai

Cố Niệm Chi gọi vào số điện thoại cá nhân của Hà Chi Sơ. Rất ít người biết được số điện thoại này, từ nước Mỹ đến Đế quốc Hoa Hạ, số người biết số điện thoại này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hà Chi Sơ vừa ăn sáng xong, đang ngồi trước máy tính xử lý một số email công việc.

Nghe thấy điện thoại cá nhân đổ chuông, anh ta liền cầm lên xem rồi lập tức nghe máy.

“Chào buổi sáng, giáo sư Hà.” Giọng nói ngọt ngào, mềm mại của Cố Niệm Chi vọng ra từ trong điện thoại. Hà Chi Sơ buông chuột xuống, dựa vào lưng ghế, nói với vẻ rất xa cách: “Chào em, Niệm Chi.”

Cố Niệm Chi thở phào, Hà Chi Sơ vẫn còn nghe điện thoại của cô, chắc là không tức giận lắm…

“Giáo sư Hà, chuyện ký tên bảo đảm mà em nói với thầy lần trước, không biết là khi nào thầy có thời gian rảnh ạ?”

Cố Niệm Chi cười đầy vẻ thân thiện.

Hà Chi Sơ đang nghịch một cây bút trong tay, đặt cạch một cái lên mặt bàn, lạnh nhạt hỏi cô: “Em không làm chuyên gia đàm phán của Cục tác chiến đặc biệt nữa sao?”

“Đó vốn dĩ chỉ là kế sách tạm thời, giáo sư Hà không nghĩ là Hoắc thiếu sẽ thiên vị mà cho em một công việc đấy chứ?”

Cố Niệm Chi tươi cười, nhẹ nhàng cãi lại Hà Chi Sơ.

“Vậy là phải, hay là không phải?”

Hà Chi Sơ phớt lờ sự khiêu khích của Cố Niệm Chi, cố chấp hỏi cô.

Cố Niệm Chi đành bĩu môi, thấp giọng nói: “Không phải”.

“Ừ, vậy thì tốt, bây giờ em có rảnh không? Đến ngay đi.”

Hà Chi Sơ nói xong liền tắt máy.

Cố Niệm Chi trừng mắt nhìn điện thoại, thầy không nói thầy ở đâu thì em làm sao mà đi tìm thầy được chứ?

Nghĩ một lúc, cô gửi cho Hà Chi Sơ một tin nhắn: “Giáo sư Hà, thầy ở đâu vậy?”

Hà Chi Sơ gửi địa chỉ của anh ta tại khu nhà dành cho giáo sư khoa Luật đại học B rồi nhanh chóng đi tắm.
Người tài xế đó vốn phụ trách đưa đón Cố Niệm Chi, kiên nhẫn nghe Cố Niệm Chi nói xong, xác nhận số điện thoại với cô rồi mới lái xe đi.

Cố Niệm Chi đứng thẳng người dậy, đang định xoay người đi vào cổng trường thì nghe thấy một tiếng cười giễu cợt từ phía sau lưng truyền tới.

Cô nhớ giọng của người con gái đó, cho dù chỉ nghe qua một lần, mà còn là mười mấy hôm trước, cô cũng vẫn nhớ rất rõ ràng.

Thật hết cách, trí nhớ tốt là thế đấy.

Cố Niệm Chi tự like cho mình một cái, không buồn ngoảnh đầu lại, đi thẳng.

Giọng nói đó là của con gái Thủ tướng Đậu, Đậu Ái Ngôn.

“Ồ, cô còn có cả xe riêng nữa à? Tài xế đó là ai vậy?” Đậu Ái Ngôn vừa nói đã đi tới, cười híp mắt nhìn Cố Niệm Chi.

Cố Niệm Chi quay lại nhìn thấy Đậu Ái Ngôn mặc một chiếc áo khoác lông cừu đỏ thắt eo, dáng cao cao, tóc dài gợn sóng xõa xuống, vẻ ngoài xinh tươi, đẹp hơn Đậu Khanh Ngôn chị cô ta rất nhiều.

Bên cạnh cô ta còn có hai người, một người mặc áo khoác màu lam nhạt, một người mặc áo khoác màu hồng, có lẽ là bạn học của cô ta, hoặc là đám tuỳ tùng của cô ta.

Cố Niệm Chi liếc nhìn bọn họ, không định để ý, tiếp tục đi về phía cổng Nam.

Đậu Ái Ngôn không ngờ có người dám phớt lờ cô ta. Cô ta thoáng ngẩn người ra một chút rồi đuổi theo tức giận nói: “Này! Tôi nói chuyện với cô đấy! Sao cô lại như vậy chứ?”

Cố Niệm Chi đành dừng lại, quay lại nói: “Xin hỏi cô là ai vậy? Cô đang nói chuyện với tôi sao? Vậy xin cô hãy lịch sự một chút.”

“Cô không nhận ra tôi à?” Đậu Ái Ngôn không ngờ Cố Niệm Chi lại giả vờ hoàn toàn không nhận ra cô ta, “Mấy ngày trước cô còn đến nhà tôi làm khách cơ mà? Nhanh quên thế sao?”

Hai cô gái đi theo Đậu Ái Ngôn cũng cười: “Giả vờ giỏi thật!”

Cố Niệm Chi nắm chặt dây đeo ba lô, cười híp mắt trả lời: “Nhiều người mời tôi đến nhà làm khách lắm, nếu như chủ nhà không tự giới thiệu, tôi thật sự không nhớ nổi. Được rồi, các cô chắn đường của tôi đấy, mời tránh ra cho.”

Nhìn thấy cô đi đến cổng trường học, nói với bảo vệ mấy câu rồi đi vào, Đậu Ái Ngôn giậm chân, thầm chửi có gì ghê gớm đâu cơ chứ? Chẳng qua là dựa hơi Hoắc thiếu mới có thể phô trương như vậy…

Một đứa mồ côi thì chảnh chọe cái gì!

Đợi đến lúc Hoắc thiếu mà có vợ, để xem mày có hiện nguyên hình trong phút chốc không!


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.