Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 283 : Hôn hay không hôn


Editor: Nguyetmai

Tuy biết Đậu Ái Ngôn cố tình nịnh nọt mình nhưng Ôn Thủ Ức vẫn rất hưởng thụ. Cô ta cầm điện thoại đứng trước cửa sổ ung dung ngắm nhìn trời đêm cười nói: “Em biết vậy thì tốt rồi. Còn về hàm luật sư, đối với tình hình gia đình em hiện tại thì tạm thời không thích hợp. Nếu đệ hàm luật sư thì sẽ phản tác dụng, sẽ bị người ta lợi dụng nói rằng gia đình em ỷ thế hiếp người”.

“Thế ạ, vậy phải làm sao đây?”

Đậu Ái Ngôn rầu rĩ muốn chết.

“Nếu em thật sự muốn giải vây cho mẹ thì chị có một cách này. Đó là để cho mẹ em chịu khổ một chút.” Ôn Thủ Ức cười nhẹ, “Ví dụ như có thể học theo chị em khiến cho mẹ em cũng không chịu đựng được mà phải tự sát…”

Đậu Ái Ngôn ngây ra một lúc, suy nghĩ cẩn thận kĩ càng, mắt cô ta chợt sáng lên: “Giáo sư Ôn, em hiểu rồi ạ!”

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Đậu Ái Ngôn đi tìm bố mẹ mình để nói về ý kiến của Ôn Thủ Ức nhưng lại không nhắc đến tên Ôn Thủ Ức.

Thủ tướng Đậu nghe xong liền rất phấn khích, liên tục nói: “Ý kiến hay! Ý kiến hay! Ái Ngôn, sao con lại có thể nghĩ ra được vậy? Ý kiến này thật sự rất hay! Hay hơn cả ý kiến của tên Mộ Liêu mà bố đã tốn bao nhiêu tiền mời về kia nữa! Thật sự quá tuyệt vời!” 

“Hay thật hả bố?”

Đậu Ái Ngôn cũng rất kinh ngạc, không ngờ người bố uyên bác của cô ta lại rất tán thành cách này.

“Đương nhiên rồi, bố đã trải qua rất nhiều chuyện, nếu nói về cách giải quyết nguy cơ về dư luận thì ý kiến của con có thể xếp vào top mười đấy. Không hổ danh là con gái của daddy, thật sự rất thông minh!”

Thủ tướng Đậu giơ ngón cái về phía cô ta.

Đậu Ái Ngôn cười híp cả mắt, sự ích kỷ nảy lên trong lòng, lại càng không muốn nhắc đến Ôn Thủ Ức nữa.

Trong nhà có ba người con, bố thích nhất anh cả, mẹ thích nhất chị gái, trước mặt bố mẹ, cô ta luôn là đứa xếp sau cùng.

Nếu như cô ta biểu hiện thông minh một chút thì chắc chắn đứa con mà bố mẹ thích nhất sẽ là cô ta rồi…

“… Em không biết hút thuốc.” Cố Niệm Chi chu môi, bỏ điếu thuốc xuống, mân mê trong tay: “Chỉ là… em luôn cảm thấy lúc Hoắc thiếu hút thuốc trông rất ngầu…”

“Gái ngoan thì không được hút thuốc.”

Hoắc Thiệu Hằng rút điếu thuốc từ tay Cố Niệm Chi, vứt vào thùng rác, đồng thời lấy lại bao thuốc trong tay cô.

“Ai nói vậy, ngoan hay không ngoan thì có liên quan gì đến việc hút thuốc. Hoắc thiếu, anh giảo biện quá!”

Cố Niệm Chi bất mãn nhìn Hoắc Thiệu Hằng nhét bao thuốc vào trong túi. 

Hoắc Thiệu Hằng thờ ơ khoác một cánh tay lên thành ghế xô-pha phía sau Cố Niệm Chi, nghiêng người nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh sẽ không hôn cô gái nào hút thuốc đâu.”

Nói xong, anh áp sát lại gần, liếm nhẹ lên môi Cố Niệm Chi, chỉ chạm một cái rồi nhanh chóng rời đi không chút vương vấn, “… Nhớ lấy.”

Giọng nói giống như tiếng đàn cello trong đêm tối, trầm thấp mang theo sự gợi cảm rung động lòng người.

Cả người Cố Niệm Chi tê dại, cô lười biếng dựa vào ghế xô-pha, ngay cả sức để nhấc cánh tay cũng không còn.

Đôi mắt cô long lanh ánh nước nhưng vẫn cứng miệng cãi bướng: “Hoắc Thiếu, anh hút thuốc nhiều như vậy nhưng em cũng đâu có chê anh…”

“Em cũng có thể chê anh mà.” Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười, nhích lại gần cô hơn: “Em có thể thề là sẽ không hôn anh nữa”.

“Còn lâu ấy!”

Quả nhiên Cố Niệm Chi không thể cưỡng lại được nhan sắc của Hoắc Thiệu Hằng, vừa khinh thường sự háo sắc của chính mình, vừa khinh thường Hoắc Thiệu Hằng động cái là lại dùng nhan sắc quyến rũ mình.

Nhưng thân thể của cô lại thật thà hơn cái đầu của cô rất nhiều, bất giác nhích về phía trước, đôi môi mềm mại chu ra dán vào môi Hoắc Thiệu Hằng.

Cố Niệm Chi luôn cảm thấy môi Hoắc Thiệu Hằng rất hoàn mỹ, độ mềm vừa phải, rất thích hợp để hôn


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.