Sắc mặt Đậu Khanh Ngôn trắng nhợt, mềm nhũn người trên ghế bị cáo, hai tay bấu chặt thanh chắn trước mặt, toàn thân run lẩy bẩy, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập.
Luật sư bào chữa cho Đậu Khanh Ngôn rầu rĩ bước lên trước, cầm giấy chẩn đoán bệnh tâm thần sáu năm trước của Đậu Khanh Ngôn, khẩn cầu các vị thẩm phán: “Thưa các vị thẩm phán, hành vi vô tình của Đậu Khanh Ngôn cũng có nguyên nhân của nó. Triệu chứng bệnh thần kinh của cô ấy đã được phát hiện từ sáu năm trước, đây cũng là lý do cô ấy giải ngũ.”
Nói xong, luật sư quay đầu lại, ánh mắt khẽ quét qua Hoắc Thiệu Hằng, “Chuyện tình cảm trước nay chưa bao giờ là chuyện của một người. Nhưng bởi vì sự tình đã xảy ra lâu lắm rồi nên chúng ta cũng không cần đi tranh luận xem là thật hay giả nữa. Dù sao cũng không ai có thể phán đoán đúng sai về chuyện tình cảm đôi bên được. Tôi chỉ muốn nhắc nhở những người trong phiên tòa này rằng, luật pháp đã quy định bệnh nhân tâm thần không phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào cho hành động của mình, ngay cả khi họ tự tay giết người thì cũng không thể kết án họ. Huống chi, cái chết của hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt kia chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, không phải là…”
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên ngắt lời tay luật sư kia, anh điềm tĩnh nói: “Bởi vì lần phán quyết này được tiến hành bí mật, không công khai cho nên tôi mới xin nhắc nhở một điều rằng, cái chết của hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt kia không phải là một tai nạn mà đó là sự báo thù của kẻ địch. Lý do chúng báo thù có liên quan đến nhiệm vụ mà tôi và Đậu Khanh Ngôn đã thực hiện ở Châu Âu bảy năm trước. Xin hết, mong các vị thẩm phán cân nhắc.”
Ngay khoảnh khắc Hoắc Thiệu Hằng đứng lên nói, đôi mắt Đậu Khanh Ngôn lập tức sáng lên lấp lánh.
Nghe Hoắc Thiệu Hằng nói xong, cô ta như chìm vào hồi ức về nhiệm vụ lần đó, nét mặt thay đổi liên tục, chốc lại ngọt ngào, chốc lại buồn bã âu sầu, chốc lại hoảng sợ, chốc lại vô cùng bi thương.
Đến cuối cùng, đột nhiên cô ta cất tiếng hát.
“Dòng sông xưa rừng táo trắng hoa nở đôi bờ, lặng lờ trôi mặt nước đã loang sương mờ, kìa bóng ai thấp thoáng đó chính Kachiusa, giữa trời mây dòng sông nắng tươi chan hòa”
“Để anh nhớ người thiếu nữ anh hằng mong chờ
Để được nghe từng tiếng hát nơi quê nhà
Vì đất nước thân yêu anh ra đi giữ gìn
Thủ tướng Đậu thở phào nhẹ nhõm.
“Chắc chắn là không.”
Ngôn Thu Ánh làm việc rất thận trọng. Hơn nữa, bà ta đã đánh tiếng với vợ của mấy người đó. Mọi người đều ngầm hiểu rõ, sao có thể đổ tội lên đầu bà ta chứ?
Đậu Hào Ngôn cũng thở phào một tiếng, “Vậy thì tốt rồi. Mẹ à, những ngày này mẹ nên đi lại nhiều một chút, đặc biệt là mấy tổ chức từ thiện ấy. Lúc này, chúng ta nên lôi chúng ra cho báo chí và truyền thông nhìn thấy. Họ có muốn đụng đến mẹ cũng không thể không kiêng dè áp lực của dư luận được.”
Ngôn Thu Ánh tỉnh táo lại, nói ngay: “Đúng đúng đúng, đến lúc phải đi thăm cô nhi viện rồi… Hào Ngôn, con sắp xếp truyền thông báo chí tháp tùng cho mẹ, ngày mai mẹ sẽ đi.”
Thủ tướng Đậu gật đầu đồng ý: “Tôi đi họp trước đây, mọi người nhớ đừng quá sơ suất.”
“Biết rồi.”
**
Sáng sớm hôm sau, phu nhân Thủ tướng Ngôn Thu Ánh mặc quần áo giản dị đi xe buýt đến cô nhi viện thăm đám trẻ mồ côi.
Báo chí và truyền thông “tình cờ” gặp phu nhân Thủ tướng trên xe buýt, thế là đi theo cho đến tận cô nhi viện, chụp hình phu nhân Thủ tướng trò chuyện thân mật, thậm chí là chơi trò chơi cùng lũ trẻ.
Chính lúc Ngôn Thu Ánh cảm thấy đã sự tình đã ổn thỏa, có thể kết thúc hành trình để về phủ Thủ tướng rồi thì đột nhiên có một người phụ nữ trung niên tóc tai rối bù, mắt đỏ ngầu bất ngờ xông vào quỳ trước mặt Ngôn Thu Ánh.