Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 278 : Nước trong quá ắt không có cá


Editor: Nguyetmai

Bốn người này của Thủ tướng Đậu làm nhân viên văn thư thống kê trong Cục tác chiến đặc biệt, bình thường không dám phạm sai lầm lớn, nhưng vì lợi ích của Thủ tướng Đậu cũng đã âm thầm làm một số chuyện. Những chuyện này không ảnh hưởng quá lớn tới Cục tác chiến đặc biệt nhưng lại cực kì quan trọng đối với Thủ tướng Đậu.

Lần gần nhất là hai năm trước, khi bầu cử lại Thủ tướng, nhờ có mấy người này giúp sức nên Thủ tướng Đậu mới biết được những chuyện đen tối trong lý lịch của đối thủ cạnh tranh.

Trong thời gian tranh cử, ông ta vẫn luôn án binh bất động, chờ đợi tới một ngày cuối cùng trước khi bỏ phiếu, đột ngột dùng cách thức loan tin đồn để truyền những chuyện xấu xa trong quá khứ của đối thủ ra ngoài.

Dư luận nhất thời ồn ào, tình hình bầu cử lập tức nghịch chuyển. Thủ tướng Đậu đoạt được thắng lợi tái đắc cử dễ như trở bàn tay.

Một nhiệm kỳ Thủ tướng của Đế quốc Hoa Hạ là bốn năm, có thể tái nhiệm ba lần.

Hiện tại, ông ta đang ở nhiệm kỳ thứ hai, còn có thể tái nhiệm một lần nữa. Nếu như không có bốn người tay chân ở Cục tác chiến đặc biệt, sau này ông ta sẽ thật sự rất bị động.

Nghĩ tới đây, Thủ tướng Đậu không nhịn được nữa, lập tức dập điện thoại, ra lệnh cho thư ký, “Chuẩn bị xe, tôi muốn tới trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.”

Từ khi Trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt xây xong ở Đế đô đến nay, đây là lần đầu tiên ngài Thủ tướng tới đây.

Bởi vì không phải tới vì công việc, do đó Thủ tướng Đậu không dùng nghi thức xuất hành phô trương như bình thường, chỉ đơn giản ngồi một chiếc xe của nhà, dẫn theo mấy người thư ký và bảo vệ, ghé thăm dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng.

***

Âm Thế Hùng đi vào phòng khách trong dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, nói với Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đang chờ ở đó, “Xin hai vị chờ một chút, tôi đi mời Hoắc thiếu ra.”

Sau đó, anh ta còn nói tiếp, “Gần đây có rất nhiều người gọi tới nói đỡ lời. Hoắc thiếu đang bận rộn công việc của Cục tác chiến đặc biệt, thường không tiếp các cuộc điện thoại đó, luôn ở trong phòng làm việc của mình, nhất quyết không gặp một ai bên ngoài cả.”

“Ha ha, bận rộn như vậy sao? Vậy chẳng phải là chúng tôi làm trì hoãn thời gian của Thiệu Hằng rồi à?” Chủ tịch Long cười dài, “Hay thôi để mấy ngày nữa chúng tôi lại đến gặp cậu ấy sau nhé?”

Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, nhìn Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long một cái.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nói, “Ông ta mà lại đích thân tới sao?”

Hoắc Thiệu Hằng nhìn hai người không nói lời nào.

Chủ tịch Long vội vàng nói, “Là thế này, đúng là chúng tôi muốn nói đỡ giúp cho Đậu Khanh Ngôn.”

Thượng tướng Quý tằng hắng một cái, có chút lúng túng nói, “Cậu xem, mặc dù chuyện này có vẻ nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc cũng không gây ra tổn thất lớn, có thể nói là không tổn hao một sợi tóc nào. Khanh Ngôn cũng chỉ nhất thời hồ đồ thôi, nhưng cô ấy tuyệt đối không có ý bán đứng lợi ích quốc gia. Lúc trước, Thủ tướng Đậu liên tục nhờ chúng tôi nói đỡ với cậu. Ông ta nói tinh thần của Khanh Ngôn có chút không bình thường. Chẳng phải người bị bệnh tâm thần thì không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó sao. Cậu xem có thể… mở một lối thoát cho cô ấy không?”

Bạch Duyệt Nhiên nhíu mày, lắc đầu nói, “Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, hai chú không thể như thế này được ạ. Không thể bởi vì không gây ra hậu quả nghiêm trọng mà lại bỏ qua cho Đậu Khanh Ngôn được. Hoắc thiếu, đây là chuyện của anh, cho dù anh quyết định thế nào, phòng Pháp chế chúng tôi cũng toàn lực ủng hộ.”

Chủ tịch Long thở dài, “Lòng cha mẹ trong thiên hạ đều vậy cả mà. Cậu xem, một người luôn thanh cao như Thủ tướng Đậu, xưa nay không bước chân vào Bộ Quốc phòng một bước, giờ vì con gái mình, cũng đã tự mình tới đây cầu xin rồi đó thôi.”

“Thiệu Hằng, tôi khuyên cậu mấy câu, nước quá trong ắt không có cá, người quá kỹ sẽ chẳng ai theo. Quá khác với người bên ngoài, sẽ bất lợi cho việc triển khai công việc.” Thượng tướng Quý vỗ vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng, “Đương nhiên, tôi cũng đồng ý với Duyệt Nhiên, cho dù cậu định làm gì, tôi cũng ủng hộ cậu!”

Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi đầu xuống, khẽ nhếch khóe môi, nói với Triệu Lương Trạch, “Mời Thủ tướng Đậu vào đi.”

Cũng không lâu sau, Thủ tướng Đậu xuất hiện ở cửa phòng khách tầng hai dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng.

Triệu Lương Trạch mở cửa ra, mời ông ta vào.

“A, ông Quý, ông Long, các ông đều ở đây sao!” Mặt Thủ tướng Đậu đầy vẻ hổ thẹn, “Đều là do con bé nhà tôi hư thân, làm phiền hai vị phải nói đỡ giúp. Tôi xin chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của hai vị.” Nói xong, ông ta cúi gập người trước Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long.

Mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc, chắp tay sau lưng, đang muốn nói thì lại nghe thấy tiếng Triệu Lương Trạch vang lên trong máy bộ đàm, “Hoắc thiếu, không xong rồi! Xảy ra chuyện! Khi hai thành viên của chúng ta từ Bắc Ireland trở về đã bị bí mật xử tử trên máy bay rồi!”


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.