“Giáo sư Hà có thể cho một lời giải thích hợp lý không? Vì sao nể mặt Niệm Chi thì lại phải bố trí căn phòng khác cho anh?”
Hoắc Thiệu Hằng thảnh thơi ngồi đối diện Hà Chi Sơ, giữa hai người cách nhau một chiếc bàn dài hẹp, nhìn giống như hai người đang mở một cuộc họp mặt đối mặt vậy.
Những người được đưa tới từ dinh thự của Thủ tướng lần này, tạm thời không tính là kẻ tình nghi thực sự, bởi vậy không dùng phòng thẩm vấn chuyên dụng để tra hỏi.
Căn phòng hiện tại bọn họ đang dùng để thẩm vấn, thật ra là căn phòng dùng để tra hỏi các kiểu nhân chứng hỗ trợ điều tra.
Hà Chi Sơ đan hai tay vào nhau, đặt lên trên đùi mình, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt, thản nhiên nói, “Đơn giản thôi, vì tôi là thầy của Niệm Chi. Chẳng phải người của Đế quốc Hoa Hạ các anh luôn coi trọng việc tôn sư trọng đạo nhất hay sao? Các anh tôn trọng thầy của mình như thế này à?”
“Nếu như Giáo sư Hà thật sự coi mình là thầy của Niệm Chi, đương nhiên chúng tôi sẽ dùng cái lễ nghĩa tôn sư trọng đạo để đối xử với Giáo sư Hà.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn về phía camera trong căn phòng này rồi cười nói, “Camera trong phòng đã quay hết những lời Giáo sư Hà nói rồi. Hy vọng trí nhớ của Giáo sư Hà sẽ không quá kém, đừng quên mình là thầy của Niệm Chi.”
“Tất nhiên tôi sẽ không quên.” Hà Chi Sơ nghiêng người về phía trước, duỗi một tay ra, năm ngón tay như đang đánh đàn, nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn, “Nhưng Thiếu tướng Hoắc đừng có sử dụng cái câu nói quá lỗi thời “Một ngày là thầy, cả đời là cha” đó để áp vào mối quan hệ thầy trò hiện tại.”
Lúc nói lời này, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh của anh ta lóe lên ý cười, thần sắc trên mặt lại không thay đổi gì mấy.
Cố Niệm Chi ở phòng kế bên thấy tình hình này, hơn nữa thông qua tai nghe cũng nghe được những gì Hà Chi Sơ nói. Cô không khỏi thở dài, dùng tay che trán, thầm nghĩ không biết rốt cuộc Hà Chi Sơ muốn làm gì.
“Không dám.” Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi đầu xuống, “Tôi không hiểu được sự chuyên nghiệp của Giáo sư Hà, nhưng chỉ xét riêng về thành tựu của Giáo sư Hà thì hiển nhiên anh vô cùng xuất chúng.”
Hà Chi Sơ khẽ gật đầu, không chút khách khí nhận lấy lời khen ngợi của Hoắc Thiệu Hằng, “Đối với tôi mà nói, sự chuyên nghiệp của tôi cũng quan trọng như học trò của mình vậy. Đối với mỗi học trò của mình, tôi đều dành cho họ đầy đủ sự quan tâm.”
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng có hoài nghi trong lòng, nhưng cũng biết không có khả năng lập tức moi ra được tất cả bí mật từ Hà Chi Sơ. Anh hiểu rõ cái đạo lý “dục tốc bất đạt” nên anh cũng không vội. Anh có đủ sự kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột với anh ta lâu dài.
Vì thế Hoắc Thiệu Hằng lại đưa chủ đề câu chuyện về quanh Đậu Khanh Ngôn, “Lời vừa rồi Giáo sư Hà nói rất đúng, cực kì đúng, là tôi nhỏ nhen. Nói gì thì nói, sự quan tâm của Giáo sư Hà với Niệm Chi cũng là chuyện bình thường thôi mà, làm sao bì được với sự quan tâm mà anh dành cho cô trợ lý Ôn Thủ Ức của mình chứ. Đúng là tôi nghĩ quá nhiều rồi!”
“… Anh có ý gì?” Hà Chi Sơ nhạy bén cảm giác thấy có điều bất bình thường, “Cái gì mà sự quan tâm dành cho trợ lý?”
Hoắc Thiệu Hằng càng bình tĩnh, tự nhiên hơn. Anh khoanh tay khoan thai nói, “Anh có quen với Đậu Khanh Ngôn không?”
“Tôi đã nói từ trước rồi, hoàn toàn không quen.” Hà Chi Sơ nhíu nhíu mày, “Tôi hỏi lại anh câu anh vừa nói, từ bao giờ mà sự quan tâm của tôi dành cho trợ lý lại lớn hơn với học trò của mình thế? Sao anh lại bị liên lụy vào trong chuyện của Đậu Khanh Ngôn lần này?”
“Bởi vì hai chuyện đó có liên quan đến nhau.” Hoắc Thiệu Hằng lấy hai viên sô cô la trong cốc thủy tinh trên bàn, đặt một viên trước mặt mình, một viên khác thì đẩy về phía Hà Chi Sơ, “Sự quan tâm của anh với trợ lý Ôn Thủ Ức của anh đó thật sự không phải bình thường, thậm chí là yêu ai yêu cả đường đi lối về, còn có thể quan tâm luôn cả tới đương sự của cô ấy. Theo như anh nói từ trước, anh không hề quen biết gì với Đậu Khanh Ngôn, hoàn toàn không có quan hệ gì với cô ta. Ấy vậy mà anh lại có thể nể mặt Ôn Thủ Ức, cho mượn một trong năm chiếc máy bay tư nhân tối tân nhất trên toàn cầu để đưa Đậu Khanh Ngôn về nước. Tình cảm thắm thiết nhường này, hẳn là trợ lý Ôn có thể cảm nhận được, cho nên vô cùng giữ gìn Giáo sư Hà.”
Lời nói của Hoắc Thiệu Hằng cực kì sắc bén, buộc Hà Chi Sơ thừa nhận hoặc là anh ta có tình cảm không bình thường với Ôn Thủ Ức, nếu không thì nên giải thích thế nào về hành động của anh ta với đương sự của Ôn Thủ Ức, khi cho Đậu Khanh Ngôn, một người “không có chút quan hệ nào” với anh ta được mượn máy bay tư nhân của mình.
Hoặc là, Hà Chi Sơ sẽ phải thừa nhận vừa rồi anh ta nói láo, anh ta với Đậu Khanh Ngôn không phải là “không có chút quan hệ nào”. Hai người bọn họ không chỉ biết nhau, mà còn có quan hệ rất sâu. Do đó, vụ án của Đậu Khanh Ngôn, e là Hà Chi Sơ không thể không đếm xỉa tới.