“Đậu Khanh Ngôn ở đâu?” Triệu Lương Trạch từng bước ép hỏi Đậu Hào Ngôn, “Anh Đậu, anh không muốn hợp tác với Cục tác chiến đặc biệt chúng tôi đúng không?”
Mặc dù Đậu Hào Ngôn có thân phận là con trai Thủ tướng nhưng anh ta cũng không phải là Thủ tướng như bố mình. Bản thân anh ta chỉ là nhân viên nhàn tản trong một công ty tư vấn mà thôi. So về thực quyền thì anh ta không thể bằng được Triệu Lương Trạch, thậm chí đến cả Phạm Kiến, đội trưởng đội công vụ của Hoắc Thiệu Hằng, anh ta cũng không thể sáng bằng.
Triệu Lương Trạch vừa lạnh mặt một cái, Đậu Hào Ngôn lập tức câm như hến.
Anh ta nghẹn họng nhìn Triệu Lương Trạch trân trối, nhìn từng tốp lính phong tỏa canh giữ toàn bộ dinh thự Thủ tướng, cuối cùng cũng hiểu rõ họ đã mất lợi thế của mình rồi. Nếu như bọn họ không từ bỏ Đậu Khanh Ngôn thì người gặp xui xẻo sẽ là cả nhà họ Đậu bọn họ.
Đặc biệt là bố anh ta!
“Nó… Nó ở… ở bãi đỗ xe… sau nhà.”
Đậu Hào Ngôn cắn răng chỉ về phía cửa sau.
“Cảm ơn anh Đậu.” Triệu Lương Trạch nói lại lời Đậu Hào Ngôn vào trong micro trên tai nghe, “Mục tiêu ở bãi đỗ xe sau dinh thự Thủ tướng, tôi lập tức tới ngay.”
“Đã nghe.”
Phạm Kiến dẫn một tốp lính đang canh giữ ở cửa số hai dinh thự Thủ tướng đi ra.
***
Đậu Khanh Ngôn khoác áo khoác da, khóc sưng hết cả mắt, đi theo bà Ngôn, mẹ cô ta, vội vội vàng vàng chạy tới bãi đỗ xe sau nhà.
“Khanh Ngôn, con đi nhanh đi, lần này con đi thì đừng quay về nữa.” Hai mắt bà Ngôn cũng đã khóc sưng cả rồi, “Mẹ mà biết thế này, lúc trước đã không tìm mấy người kia để xin những bức ảnh đó, không ngờ cuối cùng lại thành hại con…”
“Mẹ đừng khóc, là con không tốt.” Cuối cùng Đậu Khanh Ngôn cũng biết sợ hãi. Sự mê luyến Hoắc Thiệu Hằng trong nhiều năm qua của cô ta bỗng chốc như tỉnh táo lại, nhưng đã muộn rồi… Sai lầm lớn đã ủ thành, nếu như lần này cô ta có thể chạy thoát, cô ta nhất định sẽ không trở về nữa, cũng tuyệt đối sẽ không có ý gì với Hoắc Thiệu Hằng nữa.
Lúc trước, cô ta cùng với Hoắc Thiệu Hằng đóng giả làm vợ chồng, đi thực thi nhiệm vụ ở châu Âu. Trong nửa năm đó, cô ta không thể kiềm chế bản thân mình nên đã đem lòng yêu Hoắc Thiệu Hằng, còn tự cho rằng chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng cũng yêu mình.
Dù sao thì trong những thế hệ trước của bọn họ cũng có rất nhiều trường hợp đóng giả rồi thành vợ chồng thật.
Kết quả là Hoắc Thiệu Hằng lại hoàn toàn khác biệt. Sau khi nhiệm vụ của bọn kết thúc, vừa về nước, Hoắc Thiệu Hằng đã trở mặt coi như không quen biết, hoàn toàn không chịu có bất kỳ liên quan gì đến cô ta.
Cố Niệm Chi nhìn điện thoại của mình, “Em không biết, có người gọi điện thoại tới cho em. Em thấy là số của Cục tác chiến đặc biệt thành phố C nên em nhận, kết quả là chia sẻ video…”
“Số điện thoại của Cục tác chiến đặc biệt ở thành phố C sao?” Hoắc Thiệu Hằng bật cười, “Xem ra là có người thật sự không thể chờ đợi được nữa.” Không ngờ vẫn còn có cá lọt lưới.
Anh dừng một chút rồi nói, “Em đừng đi đâu, anh tới gặp em.”
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, cất điện thoại đi, hai tay ôm đầu gối, ngồi trên tấm thảm trước giường không nhúc nhích.
Khi Hoắc Thiệu Hằng bước vào, nhìn thấy dáng vẻ đang vô cùng lo sợ và hoang mang này của Cố Niệm Chi, anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên, “Em sao thế?”
Cố Niệm Chi kinh ngạc nhìn anh, “Hoắc thiếu, hiện tại mọi người đều biết rồi…”
Những bức ảnh đó vốn đã khiến cho lòng cô vô cùng khó chịu rồi, cho nên, ngay từ đầu cô đã đoạt lại từ tay Đậu Khanh Ngôn, chính là vì không muốn cho ai trông thấy.
Thật không ngờ, cô cướp điện thoại của Đậu Khanh Ngôn, nhưng người ta vốn đã chuẩn bị một phần khác rồi, cho nên… cuối cùng chuyện này vẫn bị công khai sao?
Vừa nghĩ tới chuyện có nhiều người xem cảnh thân mật của Hoắc Thiệu Hằng với Đậu Khanh Ngôn như vậy, kể cả có là giả, cô cũng bị kích động tới phát điên…
“Biết thì đã sao?” Hoắc Thiệu Hằng vuốt vuốt mấy lọn tóc tán loạn của cô, “Em cho rằng anh sẽ thật sự lấy cô ta sao?”
Cố Niệm Chi vội lắc đầu, cô biết Hoắc Thiệu Hằng không phải là người dễ bị uy hiếp, nhưng mọi chuyện bị công khai rộng rãi với quy mô lớn như thế này, đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Vậy anh… định lúc nào làm sáng tỏ?” Cố Niệm Chi túm lấy cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, sốt ruột hỏi, “Anh sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện, đúng không?”
Hoắc Thiệu Hằng đã từng nói với cô, những bức ảnh đó là ảnh đạo cụ để làm nhiệm vụ, không phải là thật.
Chỉ cần anh công khai sự thật này ra, nhà họ Đậu sẽ không có cách nào dùng những bức ảnh đó để tạo áp lực dư luận mà ép anh, không phải sao?
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại không lập tức nói gì, anh nhìn cô thật sâu, hai tay dùng lực kéo cô từ trên tấm thảm đứng dậy, cùng cô ngồi xuống ghế xô-pha đôi ở cạnh giường.
“Niệm Chi, sai phạm của Đậu Khanh Ngôn không phải là sai phạm bình thường, anh đã xin lệnh bắt cô ta từ Tòa án quân sự.” Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt tay cô, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, “Nhưng chuyện này, em cần phải chuẩn bị tâm lý.”
“Chuẩn bị tâm lý cái gì cơ?” Cố Niệm Chi càng không hiểu hơn, hai mắt cô trợn tròn cả lên, “Cô ta phạm tội, sao em lại phải chuẩn bị tâm lý?”