“Đúng rồi, rốt cuộc chuyện của cô chúng ta là thế nào vậy? Cô luôn tập trung nghiên cứu khoa học mà, sao lại gây ra chuyện như vậy được?” Bạch Sảng nghĩ mãi không ra, “Việc của bố em thì xem như ông ấy tự làm tự chịu thôi, nhưng còn cô…?”
Giọng nói của Bạch Sảng trầm xuống. Mặc dù biết bố mình đã làm một việc không thể tha thứ, nhưng trơ mắt nhìn người bố vô cùng yêu thương của mình chết ngay trước mặt, nói trong lòng không đau buồn thì chắc chắn là nói dối.
Thật ra, Bạch Cẩn Nghi vẫn luôn là tấm gương của đám con cháu nhà họ Bạch.Từ nhỏ đến lớn, câu nói mà bọn họ nghe thấy nhiều nhất chính là “Nhìn xem cô của cháu ra sao, cô cháu như thế nào…”
Bạch Duyệt Nhiên cũng thở dài, nắm lấy tay Bạch Sảng, nói: “Chuyện này cũng khó mà tránh được, người nhà họ Bạch chúng ta quá đông. Mặc dù mọi người đều dựa vào cái cây đại thụ của gia tộc, nhưng cũng có những tính toán của riêng mình, chúng ta cũng không thể nào quản lý toàn diện được. Việc của chú Hai thì không nhắc đến nữa, dù sao cũng qua rồi, nhưng còn cô… Trước đó, chị và bố đã hỏi cô nhiều lần xem có chuyện gì mà chị và bố không biết hay không. Cô vẫn một mực nói không có, còn không chịu nói thật với chị và bố, kết quả là cô bị người nhà họ Hoắc đánh cho không kịp trở tay. Chị và Hoắc thiếu còn là đồng nghiệp, ở cùng một đơn vị ra vào cũng sẽ chạm mặt nhau, em bảo chị phải làm thế nào đây?”
Bạch Sảng khẽ gật đầu hoàn toàn đồng ý: “Nếu như vậy thì đúng là cô cũng không hoàn toàn có lý.”
Cũng không thể cứ phạm sai lầm thì mong chờ dòng họ che chở, nhưng lúc bình thường rảnh rỗi lại tùy tiện làm bậy được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng có gia tộc lớn nào chịu nổi những sự tàn phá như thế.
“Em nghĩ được như vậy là tốt lắm rồi!” Bạch Duyệt Nhiên khẽ vỗ vai Bạch Sảng, “Em phải nhớ kỹ, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với chị. Nếu chị không có ở đây thì nói với bố mẹ chị. Em đừng khách sáo, bố mẹ chị cũng thương em giống như chị, đều là người một nhà cả, gia đình chị sẽ không bỏ mặc em đâu.”
Bạch Sảng cảm động khẽ gật đầu, nghẹn ngào nói: “Chị họ…”
“Em nghỉ ngơi đi, chị đi gọi điện thoại cho chú Ba đã.” Bạch Duyệt Nhiên đứng lên, quay về phòng làm việc của mình.
Cô bấm điện thoại gọi cho Bạch Trường Huy, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Chú Ba ạ, Kim Uyển Nghi là luật sư chú mời để biện hộ cho cô à?”
Bạch Trường Huy cười gượng, hỏi: “Cháu biết rồi sao?”
“Vâng, đương nhiên là cháu biết chứ. Cô ta đã khiếu nại nhân vật đầu não của Cục tác chiến đặc biệt bọn cháu. Những vấn đề liên quan đến pháp luật như thế này chắc chắn sẽ do phòng Pháp chế chúng cháu xử lý. Chú Ba à, chú có biết cháu là Trưởng phòng Pháp chế của Cục tác chiến đặc biệt không ạ?” Bạch Duyệt Nhiên tỏ rõ thái độ khó xử, “Chú Ba, chú có thể giữ chút thể diện cho cháu được không?”
Bạch Trường Huy tức giận đến tím mặt, có điều Bạch Duyệt Nhiên nói cũng có lý.
“Được rồi, tạm thời chú có thể bỏ qua, nhưng cháu và bố cháu nói một câu xem, rốt cuộc hai người có quan tâm đến vụ án của cô cháu hay không?!”
“Đều là người một nhà cả, đương nhiên gia đình cháu sẽ giúp cô. Nhưng với điều kiện cô nhất định phải nói thật với gia đình cháu.” Giọng nói của Bạch Duyệt Nhiên lạnh hẳn đi, “Nếu cô vẫn tiếp tục giấu giếm thì kể cả bố cháu có ngồi lên vị trí Thủ tướng cũng không cứu được cô đâu ạ.”
Bạch Trường Huy giật mình, lập tức nhận ra mình đã quá bất cẩn rồi.
Đúng vậy, hy vọng lớn nhất của nhà họ Bạch lúc này chính là Bạch Kiến Thành, anh trai của ông ta.
Hiện tại, Bạch Kiến Thành chỉ là Bộ trưởng Bộ Nội vụ, mặc dù là người đứng đầu nội các, nhưng ở trên còn có Thủ tướng nữa.
Thủ tướng mới thật sự là nhân vật đầu não của Đế quốc. Nếu chỉ xét trên danh nghĩa địa vị, chỉ huy tối cao của Bộ Quốc phòng là Thượng tướng Quý và Chủ tịch Quốc hội là Chủ tịch Long cũng đều ở dưới Thủ tướng.
Trong nháy mắt cả người Hoắc Thiệu Hằng cứng ngắc, anh kéo cánh tay Cố Niệm Chi ra, quay người lại đối mặt với cô: “Sau này đừng như thế nữa.”
“Chắc chắc là không ạ.”
Cố Niệm Chi lắc đầu nguầy nguậy giống như cái trống bỏi.
“Anh đã từng nói, việc anh đã hứa với em thì nhất định sẽ làm được.” Hoắc Thiệu Hằng vỗ nhẹ lên gò má cô, “Em cần phải tin anh chứ.”
Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, áp sát vào lồng ngực của Hoắc Thiệu Hằng. Cô đau khổ nhận ra lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần duy nhất “ỷ được chiều sinh hư” ở trước mặt Hoắc Thiệu Hằng đã thất bại…
Hai người lặng lẽ dựa sát vào nhau một lúc, cho đến khi Hoắc Thiệu Hằng nghe được giọng nói của Triệu Lương Trạch vang lên từ trong tai nghe Bluetooth.
“Hoắc thiếu à, Đậu Hào Ngôn, con trai cả của Thủ tướng mời anh và Niệm Chi đến nhà họ dự tiệc vào tối nay.” Triệu Lương Trạch cũng hơi buồn bực, bọn họ luôn giữ khoảng cách với Thủ tướng, chưa bao giờ gặp mặt.
Đây có thể coi là lời mời vào phút cuối, bình thường nếu là khách quan trọng thì sẽ không phải như thế này.
Có điều, cũng có thể là tình huống đặc biệt, ví dụ như con trai cả của Thủ tướng cũng chỉ vừa mới quyết định muốn tổ chức bữa tiệc tối này nên tất cả khách khứa đều được mời sát giờ chẳng hạn.
“Được, tôi sẽ đi.” Hoắc Thiệu Hằng không từ chối, “Còn có những ai nữa? Cậu có danh sách toàn bộ khách mời không?”
“Vừa mới lấy được xong ạ, tôi sẽ gửi cho Hoắc thiếu luôn.”
Triệu Lương Trạch gửi danh sách toàn bộ khách mời trong bữa tiệc tối của con trai cả Thủ tướng ngày hôm nay sang cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng cúp điện thoại, nói với Cố Niệm Chi: “Em sửa soạn một chút đi, tối nay đi với anh đến bữa tiệc tối do con trai cả của Thủ tướng mời.”
Đương nhiên Cố Niệm Chi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có thể ở bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, vội vàng đồng ý ngay, bắt đầu lục tìm trong tủ quần áo của mình trang phục, giày và túi xách phù hợp với bữa tiệc đó.
***
Lúc này, Bạch Trường Huy cũng đang gọi điện cho Kim Uyển Nghi: “Luật sư Kim à, tôi đã lấy được cho cô một thiệp mời trong bữa tiệc tết Nguyên đán của cậu con trai cả Thủ tướng, cô có muốn đi không?”
Lúc đầu Kim Uyển Nghi định từ chối, cuối cùng lại nghe Bạch Trường Huy nói: “Hôm nay, Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ tới.”
“Tôi sẽ đi.”
Kim Uyển Nghi mừng rỡ, lập tức đồng ý.
Mặc dù Bạch Trường Huy đã bảo cô ta đừng đối địch với Cục tác chiến đặc biệt nữa, nhưng cô ta cũng không cam lòng, nhất định phải nhìn tận mắt Hoắc Thiệu Hằng mới quyết định được bước tiếp theo nên làm như thế nào.