Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 246 : Đều là chiêu trò cả thôi


Editor: Nguyetmai

Đẩy tay Hoắc Quan Thần ra, Tống Cẩm Ninh kiên quyết quay người, ngồi vào trong ô tô, đóng cửa sầm một tiếng.

“Đi thôi.” Hoắc Thiệu Hằng lập tức hạ lệnh.

Chiếc xe chống đạn đặc biệt của anh lập tức khởi động, nhanh chóng rời khỏi tòa nhà họ Hoắc.

Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đuổi theo ra sau chỉ kịp thấy đèn hậu của chiếc xe, đang vạch ra một đường cong thật dài trong màn đêm.

Ngọn đèn trước cửa sắt lớn phát ra ánh sáng trắng, chiếu sáng trước cửa như ban ngày.

Hoắc Quan Thần mất hồn mất vía đứng dưới ngọn đèn, cơ thịt trên mặt giật run lên, nước mắt đong đầy trong mắt, nhưng từ đầu đến cuối đều không rơi xuống.

Thượng tướng Quý nhìn ông ta một chút, hỏi thăm tình hình Tống Cẩm Ninh, “Quan Thần, chẳng phải Tống Cẩm Ninh vẫn luôn bị bệnh sao? Sao hôm nay nhìn giống như đã khỏe lại rồi thế? Cậu có biết cô ấy khôi phục lúc nào không? Cô ấy tỉnh táo lại từ bao giờ?”

Hoắc Quan Thần sững ra trong thoáng giây nhưng lập tức lấy lại tinh thần, lắc đầu nói, “Tôi cũng không biết. Mấy ngày trước, khi Thiệu Hằng đưa cô ấy đi, cô ấy vẫn còn đang bị bệnh.”

“Như vậy cũng có nghĩa là Thiệu Hằng đã tìm người chữa khỏi cho cô ấy sao? Ừ, tôi phải tới chỗ Thiệu Hằng xem thế nào.” Thượng tướng Quý vỗ vai ông ta an ủi, “Chuyện đã đến nước này rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cậu giữ gìn sức khỏe đi.”

Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long mỗi người lên một xe riêng, vội vàng đuổi theo chiếc xe chống đạn của Hoắc Thiệu Hằng, không dừng lại một phút.

Bọn họ cùng đi theo đến Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đều có giấy thông hành đặc biệt để ra vào Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt nên cũng nhanh chóng được cho vào.

Hoắc Thiệu Hằng cùng với Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh vừa xuống xe, tai nghe Bluetooth đã truyền đến tin tức, “Hoắc thiếu, xe của Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đã đến.”

“Để bọn họ vào.”

Hoắc Thiệu Hằng vừa nói vừa đưa Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh vào phòng.
Hoắc Thiệu Hằng ngoắc tay ra hiệu cho lính công vụ bê trà lên, đặt trước mặt hai người họ.

“Đúng thế. Đội quân mà Thiệu Hằng lãnh đạo này là vũ khí bí mật của chúng tôi, là đòn sát thủ trong đòn sát thủ, không phòng vệ nghiêm ngặt làm sao được!”

Thượng tướng Quý nửa đùa nửa thật giải thích với Chủ tịch Long.

Bộ Quốc phòng có bí mật riêng của mình, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể nói công khai.

Chủ tịch Long khẽ gật đầu, “Tôi hiểu, tôi hiểu.”

Ba người nói đùa vài câu, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long mới hỏi sang tình hình của Tống Cẩm Ninh, “Thiệu Hằng, rốt cuộc chuyện của mẹ cậu là thế nào? Chẳng phải vẫn luôn nói là bà ấy bệnh nặng, không bình phục được sao?”

“Các chú nghe ai nói là mẹ cháu không bình phục được ạ?” Hoắc Thiệu Hằng cầm cốc trà lên thổi rồi khẽ nhấp một ngụm, “Cháu là con trai bà ấy, xưa nay chưa bao giờ cho rằng mẹ mình không khỏe lại được, còn ai có thể quan tâm tới mẹ cháu hơn cháu được chứ?”

“Ha ha… Ha ha… Đúng thế.”

Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long cười hơi gượng gạo, đưa mắt nhìn nhau, ít nhiều gì cũng đều nghe ra được chút bất mãn và oán giận rất khó nhận ra trong giọng nói nghe rất bình thường kia.

Nhưng bọn họ không cảm thấy không vui, ngược lại còn cảm thấy phản ứng này của Hoắc Thiệu Hằng mới là phản ứng tự nhiên.

Nếu như anh thật sự giống như máy móc, không có cả chút tình cảm cơ bản với người thân thiết thì chính bọn họ cũng phải nghĩ lại, liệu Hoắc Thiệu Hằng có thể nhận được trọng trách lớn hay không?

“Tất cả mọi người đều nói như vậy, dù sao thì cũng mười sáu năm không hề có tiến triển tốt đẹp gì rồi, mọi người nghĩ thế cũng là điều rất dễ hiểu.” Chủ tịch Long cũng cầm tách trà lên, uống một ngụm rồi cảm thán một tiếng, “Chuyện tối hôm nay, thật sự khiến cho người ta ngoài ý muốn, Thiệu Hằng, cậu có thể nói cho chúng tôi biết cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra không?”

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, “Tôi cũng không biết, cho nên mới giao Bạch Cẩn Nghi cho cảnh sát điều tra. Nói thật, các chú cảm thấy mẹ cháu không lành được, có lẽ ít nhiều cũng do bị ảnh hưởng bởi Bạch Cẩn Nghi đúng không? Đối với bệnh tình của mẹ cháu, nếu không phải là kiến thức và y thuật của bà ta nông cạn, không thể nào chữa được, thì cũng là do bà ta cố ý kéo dài, không chịu để mẹ cháu được chữa trị tử tế, cho nên mới khiến cho mẹ cháu phải chịu khổ suốt mười sáu năm trời.”

“Nếu thật sự như thế, vậy Bạch Cẩn Nghi kia đã làm chậm trễ bao nhiêu năm của chúng ta rồi chứ?! Lòng dạ bà ta thật đúng là chết tiệt!” Chủ tịch Long nặng nề thở dài, đặt tách trà xuống bàn, lại nói tiếp, “Nhưng hiện giờ đã chữa khỏi rồi, chúng tôi cũng sẽ không nhiều lời hỏi vì sao mẹ cậu lại được chữa khỏi nữa. Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, cậu nên nói chuyện trước với mẹ mình để bà ấy chuẩn bị tâm lý. Bà ấy là người duy nhất sống sót sau sự cố thí nghiệm, chắc chắn Quốc hội và Bộ Quốc phòng sẽ khởi động lại công tác điều tra chuyện năm đó, sẽ gọi bà ấy đến để tra hỏi.”


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.