Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 230 : Người so với người lại khiến người ta tức chết


Editor: Nguyetmai

Cố Niệm Chi ngây ra.

Chuyện này là thế nào?!

Trước khi ngất đi chẳng phải là trên đường từ nhà họ Hoắc tới biệt thự này sao?

Tống Cẩm Ninh nghĩ đi đâu thế?

Ánh mắt Cố Niệm Chi chuyển động, nhìn một lượt khuôn mặt Tống Cẩm Ninh nhưng vẫn không hiểu, “… Nổ lớn? Nổ lớn cái gì cơ ạ?”

Trần Liệt bỗng ngẩng đầu, đôi mắt tròn dưới cặp kính tròn phát ra tia sáng nóng rực, chăm chú nhìn Tống Cẩm Ninh, hỏi: “Bác gái ơi, chuyện bác nói, là cuộc thí nghiệm của mười sáu năm trước sao?!”

Anh ta cũng biết được, do lần thí nghiệm thất bại ấy mà Tống Cẩm Ninh mới biến thành dáng vẻ như lúc trước…

“Mười sáu năm trước á?” Mặc dù thần trí của Tống Cẩm Ninh vẫn hơi hoang mang, nhưng vẫn nhạy bén nắm bắt được chi tiết bà ấy không hiểu trong lời nói của Trần Liệt, “Cái gì mà mười sáu năm trước?”

Tống Cẩm Ninh chợt biến sắc, “Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?”

Giờ thì Cố Niệm Chi cũng hiểu được rồi.

Thần trí của Tống Cẩm Ninh đã tỉnh táo lại, nhưng có vẻ như trí nhớ của bà ấy đang dừng lại tại vụ nổ lớn mười sáu năm trước. Những chuyện sau đó, bà ấy đều không nhớ rõ sao?

Nói thế thì cũng có thể lý giải được.

Bởi vì sau bị bà ấy bị bệnh thì chỉ nhớ rõ chuyện trước năm mười tám tuổi, ký ức từ năm mười tám tuổi đến bây giờ bà ấy không nhớ gì cả. Hơn nữa, mỗi một ngày, một số ít tế bào của bà ấy lại “sinh trưởng ngược”, lặp đi lặp lại khiến cho bà ấy sống từng ngày lại quên đi chuyện từng ngày đã qua, mãi mãi dừng lại năm mười tám tuổi.

“Như vậy cũng có nghĩa là, sau khi bác gái tỉnh táo lại, lại có thêm một chút ký ức.” Trần Liệt cúi đầu xuống, bắt đầu ghi chép vào bệnh án của Tống Cẩm Ninh, “Năm nay bác gái bốn mươi tám tuổi, cho nên trí nhớ của bà ấy đã khôi phục từ những chuyện trước năm mười tám tuổi tới lúc trước năm ba mươi hai tuổi, cũng chính là mười sáu năm trước.”

Cố Niệm Chi ngây ra.

Cô đi tới bên Trần Liệt, khẽ hỏi, “… Vậy ký ức mười sáu năm sau đó thì ở đâu? Thật sự biến mất sao?”

“Điều này rất khó nói.” Trần Liệt thở dài lắc đầu, “Đối với bà ấy mà nói, mười sáu năm sau khi xảy ra vụ nổ là sự ảnh hưởng tới chất lượng các cơ quan cơ thể. Tế bào trí nhớ của bà ấy không thể nào lưu giữ được mãi mãi ký ức trước đó một ngày. Nói ví dụ như, trí nhớ của cá vàng chỉ có bảy giây, còn đối với bác ấy thì ký ức mười sáu năm qua, cũng chỉ có hai mươi bốn giờ một ngày, chỉ mạnh hơn cá vàng một chút mà thôi.”

Cố Niệm Chi cảm thấy rất khó chịu.
Trần Liệt cũng cạn lời.

Hai người liếc nhau, cùng quay đầu nói với Tống Cẩm Ninh, “Bác gái, bác nhầm rồi, Hoắc thiếu năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi ạ.”

Nói xong, Trần Liệt đẩy Cố Niệm Chi ra, “Em mau đi gọi Hoắc thiếu tới đây đi!”

Cố Niệm Chi không dám lề mề thêm nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng phẫu thuật B, rẽ vào phòng khách, trông thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đi xuống từ tầng hai.

Dáng người anh thẳng tắp, mặc một chiếc sơ mi trắng, hàng khuy trước ngực được cài chỉnh tề, không cài khuy ở cổ áo, lộ ra cái cổ và một chút xíu xương quai xanh phía dưới.

Hai tay áo được xắn lên, để lộ một đoạn ngắn cánh tay rắn chắc. Anh đút hai tay trong túi quần quân đội, chậm rãi bước từng bước xuống cầu thang.

Hoắc Thiệu Hằng có vóc dáng cao ráo, chân dài, giống như cái giá áo trời sinh vậy, cho dù là loại quần áo nào mặc lên người anh cũng thể hiện được một vẻ rất khó diễn tả bằng lời. Nó vừa có vẻ xa cách, người ngoài chớ lại gần nhưng cũng lại vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Mỗi lần Cố Niệm Chi thấy anh thế này, cô đều thích đến không thể kiềm chế được.

Cô chạy như bay đến cầu thang, ôm lấy tay anh, “Hoắc thiếu! Tin tốt đây! Anh mau đi theo em nào!”

“Ừm!” Hoắc Thiệu Hằng hờ hững lên tiếng, lặng lẽ rút cánh tay từ trong ngực Cố Niệm Chi ra, “Đi đứng cho cẩn thận nào!”

Cố Niệm Chi chớp mắt một cái, cũng không để ý, vui sướng đi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, khẽ nói, “Hoắc thiếu, mau tới phòng phẫu thuật B đi, có niềm vui lớn đấy!”

Hoắc Thiệu Hằng dừng lại một chút, nhìn Cố Niệm Chi, “Sao thế?”

Anh biết Tống Cẩm Ninh phải bảy ngày mới có thể tỉnh lại, giờ mới qua ba ngày, hẳn không phải là chuyện Tống Cẩm Ninh đâu nhỉ?

Cố Niệm Chi lại thừa nước đục thả câu, “Anh tới xem là biết.”

Hoắc Thiệu Hằng đi theo cô đến phòng phẫu thuật B, đúng lúc thấy Trần Liệt bước ra.

“Hoắc thiếu, anh đã tới rồi, mau vào đi! Ôi! Tôi không chịu đựng được nữa! Mẹ anh thật sự quá lợi hại, không hổ là thiếu nữ thiên tài năm đó! Tôi thấy hiện tại vẫn là thiên tài siêu cấp, vượt qua thiên tài phổ thông một đoạn xa đấy! Ôi bố mẹ ơi! Sao tôi lại không biết kinh mạch con người còn có lộ tuyến kiểm tra cụ thể nhỉ?! Hoắc thiếu, chẳng phải mẹ anh học Vật lý năng lượng cao sao?! Bà ấy cũng có học qua Y học à?!”

Trần Liệt là thiên tài Y học, gần như đây là lần đầu tiên trong mười năm qua anh ta gặp phải đối thủ. Anh ta bị hỏi đến mức toát mồ hôi đầm đìa, chỉ thiếu chút nữa là bỏ của chạy lấy người thôi.

Bước chân của Hoắc Thiệu Hằng ngừng lại ở cửa phòng phẫu thuật B, trái tim anh đập mạnh một cái, nhưng trên mặt không thể hiện chút nào ra ngoài, “Cậu nói gì? Mẹ tôi tỉnh rồi à? Mới ba ngày mà, chẳng phải cậu nói cần ít nhất bảy ngày mới tỉnh sao?”


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.