Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 218 : Bắn nổ lốp rồi


Editor: Nguyetmai

“Giáo sư Hà, anh thấy rồi đó, bối cảnh của Cố Niệm Chi không đơn giản chút nào.” Ôn Thủ Ức đứng trước làm bàn việc của Hà Chi Sơ, chỉ vào những tấm ảnh và nói: “Theo tin tức chúng tôi điều tra được, người đàn ông này tên là Hoắc Thiệu Hằng, là Thiếu tướng của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ, Cục trưởng của Quân khu sáu – cũng chính là Quân khu mới được thành lập và cũng là người giám hộ thật sự của Cố Niệm Chi.” Nói xong, cô ta lại cười ha ha: “Cô bé này cũng may mắn thật, đi đến đâu cũng bám được lên người giàu có quyền thế cả.”

Hà Chi Sơ cầm tấm ảnh đêm Giáng Sinh ấy lên, khẽ búng mấy cái, trong đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh lên vẻ lạnh lẽo, tâm trạng vô cùng rối bời.

Biết được Cố Niệm Chi sống rất tốt trong sáu năm qua đáng lẽ anh ta nên cảm thấy vui mới phải. Nhưng sống tốt đến thế này đã vượt qua mong đợi của anh ta quá quá quá nhiều, anh ta lại không chịu đựng nổi.

Tất nhiên, điều khó chịu nhất là khi anh ta nhìn thấy sự yêu thương và ỷ lại không chút giấu giếm trong ánh mắt của Cố Niệm Chi…

Ôn Thủ Ức nheo mắt liếc Hà Chi Sơ một cái.

Anh ấy ngồi sấp bóng, ánh sáng mờ ảo khiến đường nét trên khuôn mặt càng trở nên góc cạnh sâu thẳm hơn. Sống mũi cao thẳng lạnh lùng, đôi môi mỏng hà khắc, đôi mắt hoa đào vốn luôn ánh lên nụ cười dịu dàng, nhưng giờ không còn được chút hơi ấm nào nữa.

Toàn thân anh ta toát ra luồng khí lạnh đến rùng mình ngăn cản bất cứ ai đến gần.

“Tại sao hôm nay cô mới đưa ảnh cho tôi?”

Hà Chi Sơ im lặng một lúc lâu mới từ từ ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ôn Thủ Ức khiến lưng cô ta ướt đẫm mồ hôi.

Cô ta cố gắng kìm nén cảm giác bức bách, khó chịu đó, mỉm cười nói: “Tôi cũng chỉ vừa nhận được tin tức về Hoắc Thiệu Hằng thôi. Người đàn ông này hiếm khi xuất hiện trước công chúng, tôi đã phải trả giá rất lớn mới nhận được tin tức nội bộ của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ. Vậy mà cũng chỉ biết được tên và cấp bậc của anh ta, tin tức khác đều không biết.”

Nếu không chuẩn bị đầy đủ tất cả các tài liệu, cô ta sẽ không cầm nó đến trước mặt Hà Chi Sơ.

Lai lịch của Hoắc Thiệu Hằng lớn như vậy, người mà Ôn Thủ Ức thuê có thể chụp được những bức ảnh này cũng không hề dễ dàng gì.

Hà Chi Sơ xua tay: “Cô ra ngoài đi, tôi muốn suy nghĩ một chút.”

Ôn Thủ Ức hơi gật đầu, lùi lại đi ra, nhẹ nhàng bước tới cửa phòng làm việc của Hà Chi Sơ.

Cô ta đứng dựa lưng vào cửa một lúc, tâm trạng cực kì tốt.

Lần này đúng là vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
Bạch Cẩn Nghi hạ quyết tâm, vì vậy Tống Cẩm Ninh nhất định không thể rơi vào tay người khác.

Hai anh em đang nói chuyện, chiếc xe cảnh sát phía trước dẫn đường đã đến phạm vi cách cổng Trụ sở tổng bộ của Quân khu sáu một dặm.

Theo thông lệ của các doanh trại Quân đội trong Đế quốc Hoa Hạ, ở khoảng cách một dặm sẽ có gắn biển báo “Vùng quân sự đặc biệt” trên cây, cảnh báo các phương tiện không có giấy thông hành không được tùy tiện tiến vào.

Bạch Trường Huy bị em gái Bạch Cẩn Nghi kéo vội đến đây. Ông ta không tìm được người quen trong Bộ Quốc phòng để điều bộ đội phòng vệ, cuối cùng chỉ đành tìm đến cấp dưới cũ ở Bộ Công an của mình để mượn một trăm sĩ quan cảnh sát đặc biệt.

Trong mắt mấy người bọn họ, họ cũng không quá coi trọng Quân khu sáu mới thành lập đó.

Bởi vì tiền thân của Quân khu sáu là Cục tác chiến đặc biệt nằm dưới sự quản lý của Trung ương Bộ Quốc phòng Đế quốc, chỉ là một bộ phận chuyên phụ trách mảng tình báo, gián điệp hay các nhiệm vụ đặc biệt với nước ngoài.

Theo quan điểm của các lãnh đạo Chính trị cấp cao ở Đế quốc, do sinh sau đẻ muộn nên sức mạnh chiến đấu vốn có của Quân khu sáu đã kém hơn rồi, không thể so sánh với năm Quân khu lớn khác được. Do đó Bạch Trường Huy mới dám chỉ dùng có một trăm sĩ quan cảnh sát đặc biệt để xông vào Trụ sở tổng bộ của Quân khu sáu.

Đối với quân nhân mà nói, thực lực phải chiến đấu mới biết chứ không phải dựa vào cơ cấu tổ chức cộng dồn lại.

Hoắc Thiệu Hằng cũng nắm rõ suy nghĩ của mọi người mới có thể trong một thời gian ngắn mà tùy cơ ứng biến, dùng một hòn đá ném ba con chim một cách thuần thục như vậy.

Không chỉ chữa bệnh cho mẹ mình mà anh còn tách nhà họ Bạch ra để đối phó, đồng thời khiến cho Quân khu sáu lập uy ở Đế Đô.

***

“Tổng thư ký Bạch, ngài nhìn tấm biển phía trước xem…” Tài xế của Bạch Trường Huy dừng xe trước biển thông báo vùng quân sự đặc biệt. Bọn họ không có giấy thông hành nên không biết làm thế nào để lái xe vào.

Bạch Trường Huy liếc nhìn tình hình xung quanh, vẫy tay ra hiệu: “Cứ vào đi, có việc gì tôi chịu trách nhiệm.”

Tài xế của ông ta đành phải khởi động xe, cố cứng đầu lao vào “Vùng quân sự đặc biệt”.

Pằng pằng pằng pằng!

Ngay khi chiếc xe vừa vượt quá lằn ranh giới hạn, mấy tiếng súng lập tức vang lên liên tiếp. Bốn bánh của chiếc xe mà Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi đang ngồi cùng lúc bị bắn thủng, trong nháy mắt chiếc xe ô tô đã sụp cả xuống.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.