Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 215 : Nên tự lo cho bản thân mình trước đi


Editor: Nguyetmai

Những ngôn từ sắc sảo của Cố Niệm Chi khiến cho Hoắc Gia Lan phải lùi về sau mấy bước, thần sắc không khỏi sững sờ ra.

Bạch Cẩn Nghi nhìn thấy vậy bèn lắc đầu cực kì không đồng ý, nói với Hoắc Quan Thần: “Quan Thần, khó khăn lắm Cẩm Ninh mới có chút khởi sắc, lẽ nào lại từ bỏ sao? Một khi đã từ bỏ thì không biết phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa…”

Hoắc Quan Thần mím chặt môi, vẻ mặt tái nhợt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, giọng nói rất nghiêm túc: “Con định sẽ làm gì? Mau đưa mẹ con lên tầng đi! Không cần nghe mấy người không liên quan này nói linh tinh.”

Người không liên quan mà ông ta nhắc đến, dĩ nhiên là chỉ Cố Niệm Chi.

Suy nghĩ trong đầu Cố Niệm Chi vội vã xoay chuyển, đang tính xem nên thuyết phục Hoắc Quan Thần thế nào thì nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói: “Ý của Niệm Chi cũng là ý của con. Con muốn đưa bà ấy đi chữa bệnh.”

“Vớ vẩn! Bố không cho phép!”

Hoắc Quan Thần đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.

Từ phía sau, hai bố con gần như không có sự chênh lệch, nhưng Hoắc Thiệu Hằng cao lớn hơn, rắn rỏi hơn và trẻ hơn.

“Bố không cho phép à? Bố dựa vào cái gì mà không cho phép?” Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ nhàn nhã nhưng khí chất lại không hề kém cạnh Hoắc Quan Thần bố anh, “Bố đã ly dị với bà ấy rồi, không có quyền can thiệp vào chuyện đi hay ở của bà ấy. Con là con trai của bà ấy và là Thiếu tướng của Quân khu sáu. Về công về tư, con đều có tư cách, có quyền được đưa bà ấy đi. Còn bố, bố nên tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”

Hai tay Hoắc Quan Thần run lên: “Con… Con… Con dám?!”

“Trước kia, con không thể làm trái quyết định của bố, bố có thể điều khiển con, nhưng bây giờ thì không. Bây giờ, không có con dám hay không, chỉ có con muốn hay không thôi.”

Hoắc Thiệu Hằng bình thản nói.

Hoắc Quan Thần đỏ mặt tía tai.

Tuy rằng người làm bố thì nên vui mừng khi con trai có tiền đồ, nhưng bị đứa con trai có tiền đồ đó vượt mặt, thậm chí có cảm giác như bị đạp xuống dưới chân như thế thì thật sự khiến người ta khó mà chịu đựng được.

Bạch Cẩn Nghi vội vàng khuyên can: “Hai bố con mỗi người lùi lại một bước đi!” Sau đó, bà ta lại nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Thiệu Hằng, bố cháu bị huyết áp cao, không thể chịu kích động được. Mẹ cháu là một người rất quan trọng với kế hoạch thí nghiệm của Bộ Quốc phòng, lại bệnh nặng thế này, nay cháu tùy tiện đưa bà ấy đi, nếu xảy ra sai sót gì thì tiền đồ của cháu sẽ bị hủy hoại mất!”

Cố Niệm Chi nghe ra được một vài ý khác.

Không ngờ Bạch Cẩn Nghi lại dám lấy “tiền đồ” ra để uy hiếp Hoắc Thiệu Hằng.

Triệu Lương Trạch cứng người.

Sao tự dưng lại cảm thấy như đang bị một con báo săn hung dữ nhìn chằm chằm ở sau cổ thế nhỉ?!

Anh ta rụt cổ lại, không dám trả lời, hơi trượt người xuống dưới ghế một chút.

Cố Niệm Chi đợi một lúc lâu, thấy Triệu Lương Trạch không trả lời, sau đó ngay cả gáy của anh ta, cô cũng không nhìn thấy nữa, lại đành phải ngồi im không nói gì.

May mà nửa giờ sau, họ đã đến trụ sở chính của Quân khu sáu ở Đế Đô.

Qua nửa năm, nơi này đã khác hoàn toàn so với nửa năm trước. Ngoài hệ thống an ninh hạng nhất ra, các bức tường vây cao cao đều được trang bị nhiều camera hồng ngoại và vũ khí laser, có thể tiêu diệt bất cứ ai dám trèo qua bức tường đó.

Ở cách cửa lớn khoảng một dặm được đặt một tấm biển “Vùng quân sự quan trọng”, những người đi nhầm vào đây đều phải chịu các loại trách nhiệm pháp lý khác nhau, hình phạt cao nhất có thể là tử hình tại chỗ.

Đội xe của Hoắc Thiệu Hằng quét mã số ẩn ở cổng, có vệ binh bước ra để kiểm tra giấy thông hành, sau đó mới giơ tay chào và cho họ vào.

Cố Niệm Chi nhìn xung quanh, nhận ra bố cục ở đây rất giống với Trụ sở tổng bộ Cục tác chiến đặc biệt ở thành phố C, nhưng trong các chi tiết thì vẫn có chỗ khác biệt.

Cô muốn nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn phớt lờ cô cho đến khi họ xuống xe đi vào biệt thự Cục trưởng của Hoắc Thiệu Hằng trong tổng bộ.

Diệp Tử Đàn đã đợi sẵn ở đó.

Thấy họ bước vào, Diệp Tử Đàn chạy ra đón, đứng nghiêm chào điều lệnh: “Chào Thủ trưởng!”

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu: “Trần Liệt sắp đến rồi, cô chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đi, cậu ấy vừa tới sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật ngay.”

“Rõ, thưa Thủ trưởng!”

Diệp Tử Đàn không kịp màng đến việc chào hỏi Cố Niệm Chi đã chạy luôn tới một phòng mổ tạm thời trong biệt thự, làm các công việc chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.

Cố Niệm Chi không hiểu chuyện gì xảy ra, tò mò hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Anh Trần sắp đến ạ? Anh ấy sẽ phẫu thuật cho ai thế?”

Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn cô, đưa tay ra xoa đầu cô, giọng nói rất dịu dàng mà rung động: “Niệm Chi, em lại đây, tôi có chuyện muốn nói với em.”


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.