Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 211 : Cô lập tức tới ngay


Editor: Nguyetmai

“Tiệc rượu mừng năm mới ư?”

Người ở đầu dây bên kia có vẻ hơi ngần ngại, “Cô vừa mới về, còn rất nhiều số liệu chưa xử lý xong, chưa chắc đã có thời gian…”

“Vậy ạ?”

Hoắc Gia Lan khẽ mỉm cười, đổi hướng điện thoại, quay một đoạn video ngắn trong khu vườn ở tầng dưới.

Năm phút sau, Hoắc Gia Lan gửi đoạn video ngắn vừa quay cho người ở đầu dây bên kia.

Trong đoạn video đó, một người đàn ông trung niên anh tuấn mặc quân phục bước từng bước vững vàng tới dưới gốc cây mai đang nở rộ, mỉm cười với một người phụ nữ đứng dưới tán cây mai đang ngước nhìn lên trên.

Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy màu đỏ hoa hồng kiểu dáng vô cùng trang nhã, phóng khoáng, cực kì hợp với làn da trắng sữa tuyệt trần của bà.

Tiếp đó, không biết người đàn ông kia nói gì mà người phụ nữ ấy bỗng đỏ mặt xấu hổ, khe khẽ gật đầu.

Sau đó nữa, người đàn ông vươn tay ra hái bông hoa mai đẹp nhất trên cây rồi đưa cho người phụ nữ.

Người phụ nữ nhận lấy bông hoa kia, mỉm cười với người đàn ông rồi nhanh chóng quay người đi về phía cổng vòm của khu vườn. Lúc đi tới cửa, đột nhiên bà ấy dừng lại, dựa vào chiếc cổng hình vòm, cúi đầu ngửi bông hoa mai kia rồi ngoảnh đầu mỉm cười ngọt ngào với người đàn ông nọ.

Người đàn ông trong video là Hoắc Quan Thần, bố của Hoắc Thiệu Hằng, Chủ nhiệm Chính trị Bộ Quốc Phòng, còn người phụ nữ chính là Tống Cẩm Ninh, người mà rất lâu mới thấy mặt một lần.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, qua một khoảng thời gian dài, mới ngạc nhiên hỏi: “Cẩm Ninh khỏi bệnh rồi sao?! Hồi phục từ khi nào? Tại sao cháu không nói với cô?”

“Cô Bạch, cô nhìn nhầm rồi, bệnh của cô Tống đã khỏi đâu ạ.” Hoắc Gia Lan khẽ mỉm cười, nhưng sâu trong mắt lại chẳng hề có chút vui vẻ nào, “Vậy, cô có muốn đến tham dự tiệc rượu mừng năm mới của chúng cháu không ạ?”

“… Không cần phải chờ đến tiệc rượu mừng năm mới nữa, cô sẽ đến ngay. Có vẻ như tình trạng của Cẩm Ninh đã cải thiện rất nhiều, hy vọng chúng ta có thể tiếp tục kiên trì tìm ra được cách chữa trị cho cô ấy.”

Nói xong người kia liền dập máy luôn, rất kiên quyết và dứt khoát.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô với vẻ dò hỏi, “Tại sao?”

“Căn gác xép ở tầng ba quá thấp, phòng ngủ của bác Tống lại quá hẹp, người không bị bệnh còn không thoải mái, huống hồ là những người như bác Tống?” Cố Niệm Chi thẳng thắn nói: “Hồi trước, em rất ghét những nơi chật hẹp, vừa bước vào đã cảm thấy trái tim bức bối muốn chết đi được, chỉ muốn tranh cãi với mọi người, hoặc phải đánh nhau với ai đó mới đỡ hơn.”

Sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng càng âm u hơn, “Để anh lên đó xem sao, tạm thời em và mẹ cứ ở đây chờ đi!”

Cố Niệm Chi gật đầu nhìn theo thân hình tráng kiện của Hoắc Thiệu Hằng sải ba bước thành hai đi lên trên cầu thang rồi biến mất ở góc rẽ.

Hoắc Thiệu Hằng đến căn gác xép nhỏ mà Tống Cẩm Ninh đang sống, đi thẳng vào phòng ngủ của bà ấy trước.

Quả thật, đúng như Cố Niệm Chi nói, vì chất quá nhiều thứ nên không gian trong phòng ngủ này vô cùng nhỏ hẹp, chật chội, ngay cả người bình thường nhìn vào mà còn thấy khó chịu nữa là.

Căn phòng ngủ này hoàn toàn khác với những gì anh nhìn thấy sáu năm trước.

Trong sáu năm qua, có điều gì đó đã phá hủy từng khoảng từng khoảng không gian sống của Tống Cẩm Ninh để tình trạng của bà ấy không thể hồi phục sao?

Hoắc Thiệu Hằng đi từ trên tầng ba xuống, trực tiếp căn dặn lính công vụ của mình: “Bố trí ngay một bộ phòng khép kín mới cho mẹ tôi, dùng căn phòng mà Niệm Chi từng ở dưới tầng một ấy. Trước kia, nó cũng từng là nơi ở của mẹ tôi, sắp xếp theo nguyên trạng đi!” Nói xong, anh lại nhìn đồng hồ, “Tôi cho các cậu thời gian là ba mươi phút. Sau nửa tiếng nữa nếu không sắp xếp xong thì xử lý theo điều lệnh quân đội!”

“Rõ, thưa Thủ trưởng!”

***

“Chúng ta vào phòng khách ngồi đi!” Hoắc Thiệu Hằng đưa Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh vào trong phòng khách, anh cũng nhắc nhở Cố Niệm Chi: “Lát nữa Bạch Cẩn Nghi sẽ đến đây, bà ta biết em nhưng chưa gặp em bao giờ cả.”

Cố Niệm Chi “Ừm” một tiếng, chống cằm như có điều suy nghĩ: “Bạch Cẩn Nghi lợi hại đến thế sao ạ? Không chỉ là nhà vật lý nổi tiếng mà còn là một nhà tâm lý học ư?! Còn có thể làm bác sĩ tâm lý nữa à?!”

“Việc này vốn có nguyên nhân của nó.” Hoắc Thiệu Hằng nói ngắn gọn: “Năm đó, khi mẹ tôi tỉnh dậy, bà chỉ có ký ức trước tuổi mười tám và người mà bà ấy nhận ra cũng chỉ có Bạch Cẩn Nghi và bố tôi. Bà ấy gần gũi hơn với Bạch Cẩn Nghi, chỉ để cho bà ta đến gần, còn người khác thì tuyệt đối không.”

Cũng giống như năm xưa, khi Cố Niệm Chi mới thoát khỏi vụ tai nạn ô tô, cô ấy cũng bị kinh hãi quá độ, nhưng khi ấy Cố Niệm Chi chỉ nhận ra Hoắc Thiệu Hằng còn những người khác thì phần lớn là không nhận ra.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.