Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 206 : Em thua anh rồi


Editor: Nguyetmai

Có thể là do đêm qua quá kích động, tâm trí quá mệt mỏi nên ban đêm Cố Niệm Chi ngủ rất ngon, không mơ mộng gì cả.

Đúng sáu giờ sáng Hoắc Thiệu Hằng tỉnh dậy, rửa mặt xong rồi đến phòng gym của mình tập một tiếng rưỡi. Anh chạy tốc độ cao trên máy chạy nửa tiếng, sau đó tập những bài tập thể hình khác như nâng tạ, đu xà và đấm bốc…

Với thể lực của anh, cường độ tập luyện như thế này chỉ mới là làm nóng người mà thôi.

Nhưng vì đang ở nhà nên anh cũng không cần thiết phải tập cường độ cao giống như trong quân đội, ví dụ như mỗi ngày chạy việt dã mười cây số gì đó, Cố Niệm Chi thường nói anh không phải là con người…

Nghĩ đến bộ dạng không cam chịu, giận mà không dám nói gì của Cố Niệm Chi, khóe môi Hoắc Thiệu Hằng không kìm được hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy thấu hiểu.

Trên cổ anh vắt một chiếc khăn mặt trắng như tuyết, đi từ trong phòng thể hình ra, lại chạm mặt Hoắc Gia Lan. Cô ta mặc bộ váy Chanel họa tiết răng sói ôm sát người, chiếc váy bó sát càng phô bày rõ ràng dáng người đồng hồ cát của cô ta.

“Anh họ cả, anh đã tập xong rồi sao?” Hoắc Gia Lan rất ngạc nhiên, “Không phải hôm qua anh uống say à? Không bị đau đầu sao?”

Hoắc Thiệu Hằng mặc áo lính ba lỗ màu đen, để lộ ra bả vai và cánh tay rắn chắc, chiếc quần thể thao rằn di rộng rãi treo trên hông, trán đầy mồ hôi, trên cổ treo một cái khăn mặt để tiện cho anh lau mồ hôi bất cứ lúc nào.

Gặp Hoắc Gia Lan, anh dừng lại, cầm khăn mặt lau mồ hôi trên trán, “Không sao, hôm qua vừa gặp mấy người bạn.”

“Anh họ cả này, chú Hai và ông nội nói năm nay nhà chúng ta phải tổ chức party đón năm mới, anh có bạn nào muốn mời không? Đưa danh sách cho em để em đi gửi thiệp mời.” Nói xong, Hoắc Gia Lan tiến lên một bước, giơ tay lên định phủi vai của Hoắc Thiệu Hằng, “Ơ? Cái gì đây?”

Hoắc Thiệu Hằng lùi lại một bước theo bản năng, tránh né bàn tay của Hoắc Gia Lan, “Ừ, tôi về sẽ bảo Niệm Chi đưa danh sách cho cô.”

Anh gật đầu với Hoắc Gia Lan rồi đi về phòng của mình.

Hoắc Gia Lan nhìn bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng, mỉm cười khẽ lắc đầu. Anh họ cả vẫn như vậy, đề phòng phụ nữ quá mức, phải làm thế nào mới được đây? Chẳng lẽ anh ấy thật sự muốn độc thân cả đời ư?

Người giúp việc đi theo bên cạnh cô ta nhỏ giọng nói: “Cô cả, cậu cả sao vậy nhỉ? Rõ ràng cô đang thật lòng muốn giúp cậu ấy mà…”

“Không sao, kiểu của anh ấy là như vậy đấy, thái độ đối với người nhà vậy đã là tốt nhất rồi.”

“Ơ? Không phải em không biết để ở chỗ nào à?”

Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới từ từ quay đầu lại, hàng mi dài chớp nhẹ, con ngươi giống như viên ngọc bích màu đen sâu thẳm không thấy đáy.

Cố Niệm Chi lao tới tủ quần áo, đẩy Hoắc Thiệu Hằng ra, khóe miệng nhếch lên mỉm cười nói: “Đó là do Hoắc thiếu tìm ra cho em rồi đấy chứ? Bây giờ tự em có thể tìm tiếp được.” Cố Niệm Chi nghiêng đầu lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc áo ngực nửa quả màu xanh lam đậm viền ren và chiếc quần lót cùng bộ rồi đóng vội ngăn kéo lại.

“Vậy sao?”

Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn cô, vừa mới tắm xong nên làn da trắng hồng đẹp hoàn hảo của cô vẫn còn vương mấy giọt nước trong suốt, một giọt nước chảy từ trên cổ xuống ngực cô, thấm vào chỗ khe ngực đang được khăn tắm quấn quanh.

Anh cười đầy ẩn ý sâu xa, “Thế à? Thì ra là thế, vậy tôi đi đây.” Dáng vẻ của anh giống như không thèm ngó ngàng gì tới trò khiêu khích của Cố Niệm Chi.

Cố Niệm Chi bị nói trúng tim đen, xấu hổ và tức đến nổ phổi. Nhìn bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng chuẩn bị đi ra khỏi cửa phòng ngủ, cô bỗng nói: “Sao Hoắc thiếu đã đi rồi? Không chờ em thay bộ quần áo này vào xem có đẹp không à?”

Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, thở dài một hơi.

Anh yên lặng một lúc rồi xoay người quay lại ngồi lên ghế xô-pha, một tay khoác lên thành ghế, một tay đặt lên chân, bình thản nói: “Được rồi, em thay đi, tôi đang nhìn đây.”

Cố Niệm Chi khẽ nghiến răng, mấy lần làm bộ định cởi khăn tắm xuống, thế nhưng ở trước ánh mắt sâu thẳm thâm thúy của Hoắc Thiệu Hằng, tay của cô run rẩy một lúc lâu cũng vẫn không cởi được khăn tắm trên người xuống.

Một lát sau, Cố Niệm Chi giậm chân, “Được rồi, được rồi, Hoắc thiếu siêu rồi! Em thua rồi đó!”

Cô xoay người cầm lấy quần áo trên ghế xô-pha của mình rồi ôm chúng đi vào phòng tắm.

Hoắc Thiệu Hằng cũng không bỏ đi mà nhất định ở lại, chờ Cố Niệm Chi thay xong quần áo đi ra, anh mới quan sát từ trên xuống dưới, vô cùng hài lòng với con mắt tinh tế của mình, đứng dậy theo: “Đi ăn sáng thôi!”

Cố Niệm Chi đã hồi phục lại tinh thần, lấy hết dũng khí đi tới chủ động kéo tay Hoắc Thiệu Hằng, ngửa đầu lên nói: “Hoắc thiếu, hình như mắt em bị cát bay vào, Hoắc thiếu thổi cho em một chút được không?”

Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô chằm chằm một lát, thản nhiên nói: “Muốn thổi cát trong mắt mà sao em lại nhắm mắt chu mỏ lên thế?”


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.