Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 204 : Cơ thể Hoắc thiếu rắn chắc thế này


Editor: Nguyetmai

Cố Niệm Chi cảm nhận được hơi thở nóng rực của Hoắc Thiệu Hằng đang quanh quẩn bên cổ cô, tâm trạng không khỏi vô cùng phấn khích.

Cô dè dặt đưa tay ra, động tác rất nhẹ, rất nhẹ nhàng xuyên qua phần dưới cánh tay Hoắc Thiệu Hằng rồi vòng tay lên ôm chặt tấm lưng rộng của anh.

Với tư thế này, cả người cô đều vùi trong lồng ngực nóng hầm hập của Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng không lên tiếng, hơi thở gấp gáp nặng nề của anh dần ổn định lại. Anh vẫn cúi người gục đầu lên bờ vai của Cố Niệm Chi, không động đậy.

Chỉ tiến thêm một centimet nữa thôi là anh có thể chạm vào cái cổ mềm mại thon dài, trơn nhẵn của cô, nhưng anh cũng không làm gì hơn.

Cố Niệm Chi thỏa mãn ôm chặt lấy Hoắc Thiệu Hằng. Anh cao như vậy, cường tráng như vậy, dường như cả người anh có thể bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô, nhưng cô vẫn không kìm được mà đưa cánh tay của mình ra, cố gắng cảm nhận sự tiếp xúc với người đàn ông duy nhất trong lòng cô này.

Hai tay Hoắc Thiệu Hằng chống ở trên tường, cố gắng giữ khoảng cách với cơ thể Cố Niệm Chi.

Lúc này, Cố Niệm Chi đang hoàn toàn đắm chìm trong niềm hạnh phúc khi được đụng chạm thân mật với người cô yêu, thậm chí cô không cảm giác được Hoắc Thiệu Hằng đang lặng lẽ dịch người ra. Cô chỉ nghiêng đầu theo bản năng, đôi môi mềm mại trượt nhẹ qua vành tai Hoắc Thiệu Hằng.

Đôi môi của cô mềm mại như vậy mà vành tai lại là một trong những chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể.

Hoắc Thiệu Hằng không kịp phòng bị, một cảm giác tê dại từ chỗ vành tai anh lan ra đến tận xương tủy tâm can, dường như đã phá vỡ lớp phòng thủ kiên cố mà anh vừa trang bị.

“Niệm Chi…”

Hoắc Thiệu Hằng cất tiếng gọi cô, giọng nói cực kì trầm khàn, giống như tiếng gọi phát ra từ tận đáy lòng vậy.

Cố Niệm Chi nghe mà tim đập thình thịch, không chút do dự mở đôi môi đỏ như củ ấu ra, mút vành tai Hoắc Thiệu Hằng.

Từ sâu trong cổ họng của Hoắc Thiệu Hằng phát ra tiếng rên rỉ rất trầm, rất khẽ, cả người anh sắp nổ tung đến nơi rồi.

Hai tay đang chống lên tường của anh nắm chặt lại, dường như đã sử dụng toàn bộ sự tự chủ cùng với khả năng kiềm chế chịu đựng đã dày công tu luyện sau nhiều năm trong quân ngũ mới khiến anh không đi xa hơn một bước nữa, làm ra hành động không thể cứu vãn nổi.

Nhưng dường như Cố Niệm Chi không biết hành động này của cô có ảnh hưởng mang tính hủy diệt đối với Hoắc Thiệu Hằng như thế nào, hoặc có lẽ cô biết nhưng cố tình không để ý.

Thời khắc này, cô chỉ muốn làm bất cứ việc gì mình muốn cùng với người mình yêu. Cô muốn làm anh hạnh phúc, cũng muốn khiến chính mình hạnh phúc.

Cứ nghĩ tới nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, trong lòng Cố Niệm Chi càng rạo rực hơn. Cô vén chăn lên, xuống khỏi giường, đi tới đi lui trong phòng vài vòng, cuối cùng vẫn không kiềm chế được muốn đi tìm Hoắc Thiệu Hằng.

Đến cửa phòng ngủ phụ của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi nhẹ nhàng gõ cửa.

Không có ánh đèn trong phòng lọt qua khe cửa, Cố Niệm Chi không chắc Hoắc Thiệu Hằng có đang ở trong phòng không.

Hơn nữa cũng không có ai trong phòng trả lời cô.

Gõ cửa một lúc lâu, thấy không ai trả lời, cô quyết định đẩy nhẹ cửa phòng ra, không ngờ lại mở được.

Cố Niệm Chi nghẹn lời.

Trong phòng quả thật rất tối, nhưng cũng không tối đến mức không nhìn thấy gì. Vừa đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trên bệ cửa sổ lồi phía đối diện.

Anh cầm điếu thuốc trong tay, đôi chân dài đặt trên bệ cửa sổ, một chân cong lên, một chân duỗi dài, lười biếng nghiêng người tựa vào chiếc gối dựa lớn.

Cố Niệm Chi há to miệng, rất muốn gọi “Thiệu Hằng”, nhưng lời lên đến khóe miệng rồi lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Rõ ràng đây là một cái tên rất bình thường, nhưng vì những hành động ban nãy, trong ấn tượng của Cố Niệm Chi, dường như nó đã biến thành một bí mật nhỏ rất rất riêng tư của một cặp tình nhân vậy.

Cô không muốn chia sẻ điều cấm kỵ này với người khác, cô cũng không muốn gọi cái tên này trước mặt người khác.

Cố Niệm Chi lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi tới, “Hoắc thiếu, anh cũng không ngủ được à?”

Hoắc Thiệu Hằng không nhúc nhích, cầm điếu thuốc trong tay, nhìn Cố Niệm Chi bước từng bước một tới gần anh.

Anh quay đầu đi, dập tắt khói thuốc trong gạt tàn rồi thuận tay đóng chặt cửa sổ lồi lại, thản nhiên nói: “Em tắm xong rồi à?”

“Vâng.”

Cố Niệm Chi đi tới bệ cửa sổ lồi, ngồi nghiêng ở một bên, cách anh tương đối xa.

Cô cũng không dám ngẩng đầu lên mà chỉ kéo lấy một cái gối ôm lớn ôm trước ngực, lấy hết dũng khí hỏi: “Hoắc thiếu, lúc… lúc nãy em đã nói lời thật lòng rồi, còn Hoắc thiếu, anh có gì muốn nói với em không?


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.