Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 186 : Trùng phùng


Editor: Nguyetmai

Những bức ảnh đầy màu sắc bay lả tả như tuyết rơi, vãi đầy trên sàn gỗ trong nhà, cực kì bắt mắt.

Yêu Cơ đứng bên cạnh Cố Niệm Chi đã đang vô cùng phẫn nộ rồi, bèn ngồi xổm xuống nhặt mấy bức ảnh lên nhìn một chút, đột nhiên cười phá lên một trận.

Lúc này, đám bạn học đang đứng ngoài theo dõi cũng nhào tới, thi nhau nhặt những bức hình từ dưới đất lên.

Khương Hồng Trà và Mai Hạ Văn trợn mắt há mồm, nhất thời chưa kịp hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Cố Niệm Chi chỉ vào đám bạn học đang hỉ hả trò chyện và xem ảnh, cười nói với Mai Hạ Văn, “Mai Hạ Văn, bởi vì anh chọn cô bạn gái mối tình đầu của mình, cho nên cô bạn gái mối tình đầu của anh mới cố ý tới Mỹ rồi cho em xem mấy bức ảnh giường chiếu của bọn anh sao? Anh nói cho em biết đi, chiêu trò kiểu này là thế nào vậy, em thực sự không hiểu nổi. Công nhận, người thành phố các anh biết chơi thật đấy!”

Lúc này, Mai Hạ Văn mới lấy lại được tinh thần, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng lên, vẻ mặt chật vật không chịu nổi, gào lên với đám bạn học, “Xem cái gì mà xem? Đưa hết đây!”

“Lớp trưởng này, cậu gào lên thế làm gì? Cho chúng tớ xem dáng người chị dâu thế nào không được sao?” Yêu Cơ cười hì hì nói rồi đưa một bức ảnh trong tay cho Mai Hạ Văn, cố ý nói thêm một câu, “Lớp trưởng à, cậu đúng là kiểu mặc quần áo thì có vẻ gầy, nhưng cởi hết ra lại có thịt đấy, nom cái bụng mỡ kìa, còn không mau tập thể hình đi?!”

Mai Hạ Văn giật lấy bức ảnh kia nhìn một chút rồi hung dữ trợn mắt nhìn Cố Niệm Chi, “Sao em lại có những bức ảnh này?!”

“Em á?” Cố Niệm Chi nhún vai, “Anh đi mà hỏi cô bạn gái mối tình đầu của anh ý, là cô ấy đưa cho em xem đấy!”

“Em không đưa!” Khương Hồng Trà sắp òa khóc vì oan ức rồi, “Tôi chỉ tìm cô nói dăm ba câu chuyện, uống một cốc cà phê thôi mà. Tôi đưa cho cô xem những bức ảnh này bao giờ?!”

“Ôi chà, thế ra cô thật sự đi Mỹ tìm Niệm Chi của chúng tôi sao? Chậc chậc, đúng là chẳng trách được mà!” Phương Trà Xanh đảo mắt một vòng, lập tức hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành sự thật. Cô quay sang nhìn Mai Hạ Văn, “Chậc chậc, lớp trưởng ơi, cậu cũng éo tử tế gì cả. Niệm Chi nhà chúng tôi không nhận lời tỏ tình của cậu thì cậu lại dội nước bẩn lên người cô ấy luôn đúng không?”

Trên mặt Mai Hạ Văn lúc xanh lúc đỏ, cắn răng muốn không thừa nhận, nhưng trước mặt nhiều bạn học thế này, hắn ta lại không nói nên lời.

Khi còn học trong trường, những người này đều biết hắn ta theo đuổi Cố Niệm Chi, mà cũng đúng là Cố Niệm Chi còn chưa nhận lời hắn ta.

Điều duy nhất mà hắn ta có thể níu kéo cũng chỉ là khoảng thời gian nửa năm sau khi tốt nghiệp này thôi, nhưng cơ hội quý giá đó đã bị con điếm Khương Hồng Trà này phá hỏng mất rồi.

Mai Hạ Văn quay đầu trừng mắt nhìn Khương Hồng Trà, “Em đi Mỹ lúc nào? Sao anh lại không biết?!”

“Ù uây, hí hí hí hí, hóa ra ngực chị dâu hình chữ bát à à…”

Mấy bạn học nam đột nhiên nở nụ cười hèn mọn.

Advertisement / Quảng cáo

“Trả lại ảnh cho tôi! Trả lại cho tôi! Không được phép xem!” Khương Hồng Trà xấu hổ đến muốn chui xuống lỗ. Nhìn Cố Niệm Chi đang đắc ý, đột nhiên cô ta nhớ tới lời Cố Niệm Chi đã nói, cũng lớn tiếng kêu lên, “Các người không được xem ảnh của tôi!” Cô ta chỉ vào Cố Niệm Chi, nói tiếp: “Tôi muốn kiện cô! Kiện cô xâm phạm bí mật đời tư của tôi!”

“Kiện tôi á?” Cố Niệm Chi duỗi ngón tay thon dài như ngọc của mình ra, tự chỉ vào chính mình, “Cô chắc chứ? Cô biết tôi học ngành gì không?”

Khương Hồng Trà lui về sau mấy bước, cảnh giác nói, “Vậy thì đã sao? Những bức ảnh này là ảnh cá nhân của tôi, bị cô cầm ra phơi bày công khai trước mặt mọi người thế này, chính là xâm phạm bí mật đời tư của tôi!”

Mai Hạ Văn liếc mắt nhìn đám bạn học đang truyền tay nhau xem những bức ảnh kia.

Mặc dù mọi người không tình nguyện nhưng vẫn phải thu hết đống ảnh đó lại rồi để lên trên bàn trà.

Mai Hạ Văn quơ tay vơ hết lên, liếc nhìn thêm vài lần, sau đó quay đầu tức tối nhìn Khương Hồng Trà, đột nhiên giơ tay lên, giáng cho cô ta một cái bạt tai đến bốp một tiếng.

Khương Hồng Trà bị tát cho lảo đảo, suýt chút nữa ngã lăn xuống đất. Cô ta ôm mặt, nghẹn ngào nói với Mai Hạ Văn: “Anh đánh em làm gì?! Là cô ta xâm phạm bí mật đời tư của em chứ!”

“Tôi xâm phạm bí mật đời tư của cô ư?” Cố Niệm Chi bật cười ha ha, lắc đầu nói, “Cô Khương này, những bức ảnh đó có phải do tự cô chụp không nhỉ?”

Khương Hồng Trà ôm mặt không nói lời nào.

“Cô không nói cũng chẳng có tác dụng gì. Trên điện thoại, hoặc là trên bộ nhớ đám mây của cô đều có lưu lại một phần, kiểm tra một cái là rõ ngay. Dù cô có xóa thì chỉ cần một nhân viên kỹ thuật bình thường cũng có thể khôi phục lại.” Cố Niệm Chi nói tỉnh bơ không chút cảm xúc.

Trong hệ thống thông tin của vệ tinh Nam Đẩu trên màn hình máy vi tính dần dần xuất hiện cảnh đêm Đế đô.

Hoắc Thiệu Hằng không ngừng thao tác, phóng đại hình ảnh lên.

Chỉ thấy cảnh đèn đuốc huy hoàng kia chậm rãi biến thành cảnh con đường, trạm xe buýt kia dần dần xuất hiện trên màn hình máy vi tính trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.

Anh nhìn thấy một hình bóng lẻ loi, trơ trọi đang ngồi trên ghế dài, trên trời đang có tuyết rơi, khắp bầu trời chỉ tràn ngập những bông tuyết trắng xóa, phủ một lớp xuống hình bóng bé nhỏ kia.

Lúc này, người đó đột nhiên ngẩng đầu lên, ngước nhìn bầu trời đêm.

Dường như Hoắc Thiệu Hằng có thể xuyên qua hình ảnh mơ hồ này, trông thấy được đôi mắt to đen lay láy của cô đang cô độc ngóng nhìn lên bầu trời đêm.

Trong khoảnh khắc đó, giống như có người đang bóp nghẹt trái tim của anh, sau đó hung hăng vặn mạnh một cái vậy. Cảm giác đau đớn, tê dại đan vào nhau, anh không thể phân biệt được rõ ràng rốt cuộc mình đang nghĩ gì, nhưng tay của anh đã ấn gọi cho Âm Thế Hùng rồi, “Tìm chuyên cơ cho tôi, tôi phải lập tức đi Đế đô!”

“Rõ!” Âm Thế Hùng nhận lệnh ngay, cấp tốc liên lạc nhân viên các bộ phận, không những phải sắp xếp chuyên cơ, mà còn phải bố trí tốt đường bay nữa.

Thế là, sau mười hai giờ đêm ở thành phố C, một chiếc chuyên cơ quân dụng bay lên không, nhanh chóng lao về hướng Đế đô.

Advertisement / Quảng cáo

Đúng một tiếng sau, chuyên cơ quân dụng kia đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đế đô.

Sau đó nửa tiếng, một đội xe quân đội đã xuất hiện trên đường cái, chạy thẳng về khu Tam Hoàn.

***

Cố Niệm Chi ngồi một mình trên ghế dài ở trạm xe buýt, toàn thân lạnh cóng, nhưng cô không muốn đi đâu cả.

Cô chỉ cảm thấy con đường phía trước thật nhấp nhô, quá khứ của mình lại mờ mịt. Cô là một người không có quá khứ, cũng chẳng có tương lai.

Trời đất bao la, nơi đâu là chỗ dung thân cho một cô bé mồ côi như cô?

Ngay khi tâm trạng của cô đang xuống tới mức thấp nhất, một loạt đèn xe chói sáng đột nhiên từ đầu phố chiếu tới.

Cô vô thức đưa tay lên che mắt mình nhưng khóe mắt đã kịp thấy đó là một đội xe trùng điệp đang lao tới.

Đã muộn thế này, sao lại còn có một đội xe đi ngang qua đây nhỉ?

Cố Niệm Chi hạ cánh tay xuống, ngước mắt nhìn, lại phát hiện chiếc xe đi đầu được gắn biển quân đội. Trái tim cô bỗng nhiên nhảy thót lên một cái, sau đó nhịp tim gần như tạm dừng mất mấy phút.

Ngay trong mấy phút này, cô trông thấy đội xe đó chậm rãi ngừng lại trước mặt mình. Một chiếc xe không rõ nhãn hiệu trông vô cùng xa hoa và cao quý đi ở giữa dừng ngay trước mặt cô.

Cửa xe bật mở, một bóng người cao lớn bước ra khỏi xe, đứng ở cửa xe nhìn cô.

Chiếc áo khoác quân phục màu xanh tím than khiến cho hình bóng anh càng có vẻ cao lớn, vĩ ngạn hơn, cành tùng màu vàng kim và một ngôi sao ở quân hàm trên đầu vai lấp lánh trong trời đêm, dưới chiếc mũ quân phục là một gương mặt tuấn mỹ đến mức làm cho người ta tuyệt vọng. Thời khắc này, nét mặt lạnh lùng làm người ta run sợ ấy đang lẳng lặng nhìn cô.

Là Hoắc thiếu!

Hoắc Thiếu đến đón cô rồi!

Cuối cùng những giọt nước mắt đang tích tụ trong mắt Cố Niệm Chi cũng rơi xuống. Cô đứng vụt lên, chạy nhào về phía Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng giang hai tay ra, vững vàng ôm lấy cô.

Trong màn tuyết rơi đầy trời, người đàn ông cao lớn đứng thẳng sừng sững, lẳng lặng ôm lấy cô gái đang không ngừng nức nở trong lòng


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.