Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 178 : Thế lực đằng sau


Editor: Nguyetmai

Cố Niệm Chi gặp Triệu Lương Trạch ở nơi cô ăn sáng.

“Đến đây ngồi đi.” Triệu Lương Trạch đẩy cho cô một chiếc ghế mềm lưng cao. “Bữa sáng có vị rất ngon, em ăn một chút súp ngô nhé. Có cả súp phô mai cua nữa đấy.”

Nhìn thấy những món ăn vô cùng hấp dẫn này, bụng Cố Niệm Chi không ngừng kêu rột rột.

Triệu Lương Trạch mỉm cười xoa đầu cô: “Mau ăn đi, xem em đói đến không cả nói chuyện nổi nữa kìa.”

Dùng bữa sáng xong, hai người tạm biệt Hà Chi Sơ rồi quay về.

Hà Chi Sơ ở trong phòng làm việc xử lý công việc, không gặp họ, mà chỉ cử một quản gia đi tìm tài xế chở họ về.

Advertisement / Quảng cáo

Sau khi Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch rời đi, Hà Chi Sơ sai người đi gọi Ôn Thủ Ức tới.

Ôn Thủ Ức mặc một bộ đồ bệnh nhân sọc trắng rộng rãi đã được thay trên con tàu chiến hải quân hôm qua.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, má phải vẫn hằn lên vết tát của Hà Chi Sơ. Khuôn mặt tròn mịn hốc hác thấy rõ, đôi môi khô khốc, chỉ có một đôi mắt nhỏ dài vẫn bình tĩnh trầm ổn như thường.

Trên cửa sổ của phòng làm việc được che bằng rèm nhung vàng dầy dặn màu xanh đậm, tấm rèm cửa màu vàng sẫm được buộc nghiêng trên thanh treo ở hai bên cửa sổ.

Trong phòng không bật đèn lớn, chỉ có chiếc đèn bàn Tiffany màu xanh trắng trên bàn làm việc của Hà Chi Sơ được thắp sáng.

Khuôn mặt Hà Chi Sơ khuất sau chiếc đèn bàn, u ám nhìn cô ta, không nói một câu nào.

Ôn Thủ Ức cố giữ bình tĩnh, thỉnh thoảng cau mày, nhưng cũng là vì vết thương quá đau thôi.

Hà Chi Sơ lặng lẽ nhìn cô ta một lúc, cuối cùng cũng vẫy tay để cô ta đi: “Cô về đi, hai tháng này cố gắng mà tĩnh dưỡng, không cần đến trường. Cô gửi cho tôi danh sách những việc trong tay cô, để tôi bảo nhà trường tìm cho tôi một trợ giảng khác.”

Ôn Thủ Ức không dám nói đến nửa từ “không”, cộng thêm việc cô ta đang bị thương rất nghiêm trọng, nên cũng phải chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật. Cô ta không muốn vì sự cố này mà trở thành kẻ tàn tật.

Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch trở về căn hộ của mình, cuối cùng cũng được nói chuyện thoải mái.

Advertisement / Quảng cáo

“Thật đáng tiếc, bao nhiêu đồ em thích đều cứ thế chìm xuống đáy biển Caribe hết rồi.” Cố Niệm Chi nói với sự tiếc nuối, lấy một hộp sữa chua từ tủ lạnh, mở nó ra ăn.

Triệu Lương Trạch bất mãn nhìn cô: “Mấy thứ đồ đó của em có đáng gì? Anh mới là người mất đi rất nhiều đồ tốt đây này. Đúng rồi, anh phải gọi cho Âm Thế Hùng, bảo cậu ta gửi một bộ mới qua đây cho anh. Không có mấy thứ đồ kia mà lên mạng thì chẳng khác nào trần truồng chạy ra đường.”

Bây giờ hai người bọn họ chỉ có điện thoại di động và những thứ vốn có ban đầu, không còn có gì khác.

Cố Niệm Chi cười khì khì, chỉ vào Triệu Lương Trạch nói: “Anh đã quen với việc làm hacker, đương nhiên sẽ sợ bị nhìn trộm vào máy tính của mình rồi.” Vừa nói cô vừa di chuyển ánh mắt nhìn vào máy tính của Triệu Lương Trạch.

“Đừng nghĩ về việc đó nữa.” Triệu Lương Trạch xoa xoa đầu cô: “Mau đi tắm rồi ngủ đi. Anh thấy em vẫn chưa ngủ đủ đâu.”

“Ở trong nhà người khác thì làm sao ngủ ngon nổi ạ?” Cố Niệm Chi lắc đầu tự chế giễu: “Em đi vào đây.” Cô đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, nhưng không vội đi vào phòng tắm.

Cô lấy điện thoại di động luôn mang bên mình ra, bấm số điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.