Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 162 : Học cách đối nhân xử thế


Editor: Nguyetmai

Cố Niệm Chi ngạc nhiên quay đầu lại, không ngờ Triệu Lương Trạch lại nói giống y hệt anh Hoàng.

Dù sao cô cũng thân với Triệu Lương Trạch hơn một chút, đã biết anh ta từ năm cô mười hai tuổi, lớn lên bên cạnh anh ta.

Cố Niệm Chi nắm lấy cánh tay Triệu Lương Trạch, không cho anh ta đi, ra vẻ hờn dỗi, nói: “Ai cũng bảo em phải nhanh trí nhanh trí! Các anh cố tình hùa nhau để chế giễu em phải không? Anh Tiểu Trạch, anh nói rõ ràng ra đi, sao lại nói em không nhanh trí được chứ? Em thông minh lanh lợi, trí tuệ siêu việt, cuộc thi nào cũng đứng đầu, lần trước em còn giải được mật mã của hệ thống định vị vệ tinh Nicolaus Copernicus của châu Âu, sao lại nói em không nhanh trí hả?”

Nói người ta không nhanh trí rõ ràng là đang mắng người ta!

“Đứng đầu cuộc thi, biết giải mật mã và nhanh trí là hai chuyện khác nhau. Em có thể hỏi ra được một câu như thế thì anh nói em thiếu nhanh trí cũng đâu có sai đâu.” Triệu Lương Trạch rút cánh tay mình ra, xoa đầu cô nói, “Ví dụ như người lúc nãy, em coi anh ta là một đàn anh, cười đùa thân thiết với anh ta như vậy, nhưng em đâu có biết trong lòng anh ta thầm có ý đồ gì với em đâu! Cho nên em phải giữ khoảng cách với anh ta! Phải giữ khoảng cách! Nghe rõ chưa?”

“Phì!” Cố Niệm Chi lắc đầu, “Làm sao mà anh biết trong đầu người ta nghĩ gì được? Mắt anh có thể nhìn xuyên thấu chắc? Anh không được nói đàn anh của em như vậy, bọn họ đối xử với em rất tốt.”

“Phì em ấy!” Triệu Lương Trạch không giống Âm Thế Hùng, anh ta và Cố Niệm Chi luôn cãi nhau ỏm tỏi giống như bạn bè cùng tuổi vậy. Có lẽ vì hai người đều là thiên tài có trí thông minh vượt trội, cho nên anh ta hiểu khá rõ rất nhiều trạng thái của cô. Anh ta kéo tay cô ngồi xuống ghế sofa, chân thành nói: “Anh cũng là đàn ông, chẳng lẽ anh không hiểu ánh mắt ông đàn anh kia của em có ý gì sao?”

“Anh Tiểu Trạch, anh đừng có dát vàng lên mặt mình nữa, anh mà cũng gọi là đàn ông á?” Không ngờ Cố Niệm Chi không những không cảm kích, mà còn sổ toẹt vào mặt anh ta, cười cợt nói, “Năm nay anh hai mươi lăm tuổi rồi đúng không? Đã có bạn gái chưa? Đã bóc tem chưa? Nếu chưa thì đừng có ngồi đây mà ra vẻ với em nhé! Hơn nữa, lúc nãy anh Hoàng cũng dặn em phải cẩn thận với anh đó, anh ấy nói trai đơn gái chiếc gì gì đó, bảo em phải nhanh trí một chút. Anh thấy không, anh ấy không xấu xa như anh nghĩ đâu.”

Triệu Lương Trạch nhìn cô trân trân không nói nên lời, anh ta nhảy dựng lên trên ghế sofa, “Bóc tem cái gì?! Em… em… em… từ bao giờ mà em lại biết nói mấy câu này thế hả?! Hơn nữa sao có thể giống nhau được chứ?! Quan hệ của chúng ta là thế nào, quan hệ của em với anh ta là thế nào hả?! Anh là… một trong số những người giám hộ của em đấy nhé! Anh coi em như con gái…”

Bốp!
“Đây chỉ là một phần cực nhỏ mà bọn anh được học thôi, em đừng có mà vơ đũa cả nắm.” Triệu Lương Trạch uốn nắn lại cách nhìn của cô.

“Niệm Chi, nói thật lòng nhé, anh cảm thấy những kỹ năng này mới thật sự quan trọng với em, còn hơn là chạy việt dã mười cây số, nhảy qua thanh chướng ngại vật hay kỹ năng bắn súng. Đáng tiếc là Hoắc thiếu không nghe anh. Em thông minh, nhưng em có biết cách để phán đoán tình cảm của một người con trai đối với mình không? Biết họ đối với em là chân thành hay giả dối không? Em có thể xuyên thấu qua vỏ bọc mà nhìn vào bản chất không? Những thứ này không có trong sách vở, nhưng học còn thú vị hơn học những thứ kia!”

Triệu Lương Trạch cười như đã tính trước, nghiêng người dựa vào cô, hạ nhỏ giọng nói: “Quan trọng hơn đó là em có thể phân biệt được trong ánh mắt của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ đó, rốt cuộc là dục vọng của đàn ông với phụ nữ, hay là sự yêu quý giữa bạn bè với nhau. Nếu có thể phân biệt được điều này, em có thể tránh được rất nhiều phiền toái không mong muốn đấy.”

Cố Niệm Chi khẽ nhếch môi, ánh mắt cô lấp lánh nhìn Triệu Lương Trạch.

Những lời nói của anh quả thật là đã mở ra cánh cổng của một thế giới mới cho Cố Niệm Chi.

“Anh Tiểu Trạch, em bái anh làm sư phụ! Anh dạy em nhé?!” Cố Niệm Chi kéo Triệu Lương Trạch ra ngồi trước máy vi tính, “Anh nói đi để em viết, có những bước nào thế ạ!”

Triệu Lương Trạch vỗ trán bất lực.

Những cảm giác này chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói thành lời, làm sao anh có thể viết từng bước một ra được chứ?

Triệu Lương Trạch cảm thấy mình đúng là ăn no rửng mỡ, vẽ thêm chuyện để làm.

Nếu Hoắc thiếu biết được, chắc sẽ đầy anh ra đảo Mauritius mất…


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.