Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 157 : Tiền tài ngoài ý muốn


Translator: Nguyetmai

Hà Chi Sơ không nói gì, ở bên cạnh nghếch đầu lên trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi: Sao cô có thể vừa lấy tiền nện vào anh ta, vừa mặt không biến sắc tiếp tục sai bảo anh ta chứ…

Da mặt dày như thế này, thật sự là không ai bằng được.

Hà Chi Sơ vừa cười lạnh, vừa đứng lên, khuôn mặt tuấn tú bao trùm bởi làn sương băng giá. Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người trong tòa án, ngạo mạn hếch cằm: “Cô ấy nói không sai, tôi đại diện cho đương sự của mình, muốn phản tố Tân Hạnh Cao đã ngụy tạo bằng chứng vu cáo đương sự của tôi, đồng thời tố cáo Bộ Quốc phòng Mỹ và CIA giả tạo chứng cứ, cản trở công tác xác thực của Tư pháp.”

Cố Niệm Chi rất nịnh nọt đứng bên cạnh Hà Chi Sơ, vung cánh tay mảnh khảnh lên, cáo mượn oai hùm: “Các người nghe thấy chưa! Anh ấy là Luật sư Hà đấy! Là Luật sư Hà tiếng tăm lừng lẫy, chưa từng thất bại! Các người có chịu phục không hả!”

Trung tá Peter tức đến nỗi mặt mũi biến dạng, hét lớn một tiếng, “Tôi không phục!”

“Không phục thì thắt cổ mà chết đi!” Cố Niệm Chi khoanh tay quan sát ông ta, vẻ mặt lại ngạo mạn không khác gì Hà Chi Sơ, “Ai cần quan tâm ông có phục hay không làm gì!”

“Wtf!” Trung tá Peter bị vẻ mặt và lời nói của Cố Niệm Chi chọc giận đến nỗi không kiểm soát được bản thân. Ông ta bỗng nhào về phía cô, chỉ muốn kéo cô qua tẩn một trận tơi bời cho hả giận. Tòa án chợt biến thành một mớ hỗn loạn.

Cố Niệm Chi nhẹ nhàng linh hoạt xoay người một cái, đứng sang phía bên kia của Hà Chi Sơ.

Cánh tay của Trung tá Peter còn chưa duỗi đến, đã bị Hà Chi Sơ túm lấy, giữ chặt giữa không trung, “Trung tá Peter bất ngờ tấn công đương sự của tôi trong tòa án, tội thêm một bậc nữa. Tôi sẽ liệt kê tên của Trung tá Peter trong danh sách bị cáo.”

Ngay trong lúc nơi này hỗn loạn như vậy, Trần Liệt âm thầm khởi động camera được giấu trong kính mắt của anh ta, lẳng lặng ghi lại cảnh tượng ở đây, định mang về nước cho Hoắc Thiệu Hằng xem.

Anh ta quay về phía Cố Niệm Chi, cố tình lựa chọn góc độ Cố Niệm Chi và Hà Chi Sơ đứng chung một chỗ.

Người đàn ông cao to tuấn tú, lạnh lùng như băng, nhưng lời nói và cử chỉ lại cực kỳ che chở cho Cố Niệm Chi.

Cô gái xinh đẹp cao gầy, lanh lợi hoạt bát, ỷ vào thế lực của Hà Chi Sơ mà đứng đó không ngừng khiêu khích, dáng vẻ không chút sợ hãi, vừa nhìn là biết rất được cưng chiều.

Trần Liệt vừa nhìn, vừa nghĩ đến vẻ mặt sau khi nhìn thấy những hình ảnh này của Hoắc Thiệu Hằng. Trên khuôn mặt tròn trịa của anh ta đầy vẻ nghiêm túc đứng đắn, nhưng thực ra trong bụng lại cười thầm đến xanh ruột rồi.

“Yên lặng! Yên lặng!” Thẩm phán Judy vội cầm lấy búa gõ mạnh xuống.

Cảnh sát tòa án xông vào tách mọi người ra. Sau đó, quân đội Mỹ và người của CIA trong tòa án nhanh chóng đẩy xe lăn của Tân Hạnh Cao ra ngoài.

Trung tá Peter bị cảnh sát tòa án lôi tách ra khỏi Hà Chi Sơ. Ông ta không cam lòng quay đầu, giơ ngón tay giữa lên với những nhà ngoại giao của Đế Quốc Hoa Hạ, hung tợn nói: “Tân sẽ nhanh chóng trở thành công dân của nước Mỹ chúng tao thôi! Chúng mày sẽ không có tư cách quản cô ấy nữa!”

“Ha ha, là người Mỹ thì ghê gớm lắm sao? Ông tưởng rằng là người Mỹ thì chúng tôi không dám kiện à? Tôi vẫn kiện cô ta đến khuynh gia bại sản, chỉ phút mốt là có thể bắt cô ta ngồi tù nhé!”

“Đúng thế!” Trần Liệt xoa đầu Cố Niệm Chi, “Cố Niệm Chi nhà ta thông minh thật, suy một ra ba, nói một cái là hiểu ngay được. Chính là như vậy đấy. Tóm lại chú Hoắc của em uất ức muốn chết, chỉ vì người phụ nữ này có mấy đồng tiền dơ bẩn mà anh ấy bị ép làm cái trò tiếp rượu anh ấy ghét nhất đó.”

Nhớ tới nụ cười mỉm từ khuôn mặt nghiêng của Hoắc Thiệu Hằng ngày hôm đó, Cố Niệm Chi lẩm bẩm: “… Thật sự là bị ép sao? Nhưng em thấy chú ấy cười vui thế cơ mà…”

Trần Liệt ngạc nhiên: “Sao em thấy được? Mà cười thì đã làm sao nào. Anh ấy đã tới đó rồi, diễn kịch cũng phải diễn tròn vai thôi! Có điều, anh biết anh ấy chỉ lộ mặt một chút rồi về luôn, sau đó đều là Tiểu Trạch thay anh ấy ở đó. Haiz, không phải bây giờ Tiểu Trạch đang ở chỗ em sao? Em hỏi cậu ta là biết ngay mà.”

Cố Niệm Chi không dám hỏi Triệu Lương Trạch, sợ những lời mà anh ta nói ra không phải là đáp án mà cô muốn nghe thấy.

Nhưng bây giờ nghe Trần Liệt nói thế này thì việc Hoắc Thiệu Hằng đi tới chỗ tiệc rượu đó đúng là có vấn đề thật… Nhưng vì sao anh lại cười tươi như thế chứ?

Cố Niệm Chi không thể không thừa nhận, quả thật cô đang có chút tâm tư ghen tuông không nên có.

Chú Hoắc vốn đã đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta ngạt thở rồi, vẻ mặt tươi cười kia càng làm cho người khác không thể nào kháng cự lại được.

Cố Niệm Chi khẽ cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Cái cô Cố Yên Nhiên gì đó thật không biết xấu hổ, cô ta muốn giúp quân nhân, sao phải lôi chú Hoắc ra ép buộc chứ? Chú Hoắc có đi tiệc rượu hay không thì có liên quan tới số tiền mà cô ta quyên góp sao?”

“Đúng thế, cô ta có mưu đồ xấu.” Trần Liệt cũng mắng chửi Cố Yên Nhiên kia theo Cố Niệm Chi. Nói thật, ấn tượng của Trần Liệt về Cố Yên Nhiên không tốt chút nào.

Có mấy cái đồng tiền bẩn thôi mà làm như ghê gớm lắm, còn muốn ép Bộ Quốc phòng, yêu cầu Hoắc Thiệu Hằng đi gặp cô ta nữa.

Trần Liệt thà nhìn Hoắc Thiệu Hằng thua trong tay Cố Niệm Chi, cũng không muốn để cho Cố Yên Nhiên kia được lợi.

“Anh nói em nghe này, cô nàng Cố Yên Nhiên kia quả thật cũng rất khá nhé. Nhìn lần đầu thì không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần em nhìn lần thứ hai, mắt em sẽ không dứt ra được.” Trần Liệt cảm thán nói, “Lại còn là người giàu đến khuynh quốc nữa chứ. Không chỉ có vậy, cô ta còn muốn chuyển gia sản của mình về nước ta, sau này em trở về nhất định sẽ gặp được cô ta.”

Cố Niệm Chi khoanh tay, dựa vào lưng ghế sofa, hậm hực nói: “Giàu khuynh quốc cũng không thể làm như vậy được! Chú Hoắc tìm ai làm bạn gái không liên quan gì đến em, nhưng em không thể để cho chú ấy bị người khác uy hiếp.”

“Em có thể làm gì được nào?” Trần Liệt mỉm cười, trêu Cố Niệm Chi: “Nhổ nước bọt vào Cố Yên Nhiên sao?”

“Hừ!” Cố Niệm Chi trừng mắt lườm anh ta một cái: “Em tự có biện pháp của em.”

Ngày hôm sau, Trần Liệt rời Boston quay về nước.

Vừa về tới nơi, anh ta đã biết ngay biện pháp của Cố Niệm Chi là gì.

Thì ra trước khi anh ta trở về trụ sở, Cố Niệm Chi đã chuyển luôn số tiền bồi thường chín mươi triệu đô la vừa nhận sang cho Thượng tướng Quý của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ rồi. Cô yêu cầu lấy danh nghĩa là Hoắc Thiệu Hằng trợ cấp Quỹ từ thiện cho những người quân nhân xuất ngũ hoặc đã hy sinh.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.