Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 154 : Chú không được lừa cháu


Editor: Nguyetmai

Sao lại gọi điện thoại nhiều thế này?

Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn về thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại.

Hiện giờ ở bên anh đang khoảng chín giờ sáng, ở Mỹ hẳn đã là chín giờ tối rồi.

Những cuộc điện thoại này đại khái được gọi đến từ bảy tám tiếng trước…

Chắc bây giờ Niệm Chi vẫn chưa ngủ đâu nhỉ?

Ngón tay Hoắc Thiệu Hằng lướt đi lướt lại trên màn hình điện thoại, vô thức bấm gọi đi…

Thân là “thiếu nhi cuồng Internet”, ngay cả lúc tắm, Cố Niệm Chi cũng không rời điện thoại lấy một tấc, huống hồ gì hôm nay cô còn tắm bồn, lại càng có thời gian để nghịch điện thoại.

Đặt điện thoại trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh bồn tắm, Cố Niệm Chi ngâm mình trong làn nước ấm áp, đang xoa hết bọt tắm đầy bồn lên người mình. Vừa tắm cô lại vừa cố sức thổi những bọt bong bóng bay trong bồn thành những quả bong bóng to.

Trong phòng tắm tĩnh mịch này, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, khiến cô giật thót mình.

Ánh mắt cô sững sờ nhìn về phía chiếc điện thoại, thoáng ngây người một giây rồi mới kịp phản ứng rằng đó là chuông điện thoại mà cô đặt riêng cho chú Hoắc!

Mắt Cố Niệm Chi sáng rực lên, cô vội vàng thò tay ra khỏi bồn tắm để với lấy điện thoại. Khi nhìn thấy cái tên “Chú Hoắc” đang hiển thị trên màn hình, cô đứng bật lên khỏi bồn tắm, không kịp để ý tới việc trên người mình đầy bong bong trắng như tuyết nữa.

“… Chú Hoắc ạ?!” Cô quá kích động, giọng nói cũng khẽ run lên theo.

“Ừ, là chú đây.” Hoắc Thiệu Hằng cầm di động hỏi, “Chú thấy cháu gọi rất nhiều cuộc điện thoại, có việc gì sao?”

Nhớ đến cảm giác buồn bã và ủ rũ khi mình gọi điện thoại suốt hai tiếng đồng hồ mà không có ai nhận, Cố Niệm Chi không khỏi cảm thấy tủi thân, “Chú Hoắc, chú nói cháu gọi đến số này chắc chắn sẽ tìm được chú, thế nhưng mà chú…”

Vẫn cương cứng…

Cuối cùng, anh thở dài một hơi, tắt nước nóng, đổi sang mở chế độ nước lạnh.

Nước lạnh ở nơi đóng quân là nước ngầm, lạnh hơn nhiều so với nhiệt độ nước thông thường.

Nước lạnh buốt dội khắp toàn thân hai lần mới xem như là tắm xong.

Hoắc Thiệu Hằng dùng khăn mặt lau đầu, nửa người dưới được quấn một chiếc khăn tắm lớn, mặt không cảm xúc lấy điện thoại từ trong giỏ tắm ra rồi rời khỏi phòng tắm.

Trở lại phòng ngủ, nhìn chiếc giường lớn kia, anh chợt cảm thấy nó thật chướng mắt.

Hoắc Thiệu Hằng thay bộ đồ ở nhà, nằm dài trên ghế sofa chợp mắt một hồi, cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa cồng cộc cồng cộc…

“Hoắc thiếu? Hoắc thiếu ơi? Anh có trong đó không? Tôi là Trần Liệt đây, Đại Hùng nói anh tìm tôi à?” Giọng nói sang sảng của Trần Liệt vang lên ngoài cửa.

Hoắc Thiệu Hằng mở choàng mắt, đứng dậy đi ra phòng ngoài, mở cửa mới biết ngoài trời đã tối rồi.

Anh vừa chợp mắt một chút thôi mà, sao trời đã tối rồi?

Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện ra giờ đã hơn tám giờ tối.

Anh đánh một giấc từ ban ngày đến ban đêm cơ à, quả là chất lượng cao thật!

Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng hơi nóng nảy, nghiêng người sang cho Trần Liệt vào nhà.

“Hoắc thiếu, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Trần Liệt mang theo cặp công văn của mình, “Hôm nay tôi vừa làm hai ca phẫu thuật xong, đói sắp điên rồi đây này, gọi nhà ăn ở đây đưa tôi chút gì đó để ăn đi.”

Hoắc Thiệu Hằng nhấc máy gọi lính công vụ của mình, “Đi gọi một phần cơm mang tới đây.”

Đồ ăn nhanh chóng được đưa tới, Trần Liệt vừa ăn vừa nghe Hoắc Thiệu Hằng nói với mình: “Vụ án của Cố Niệm Chi ở Mỹ, tôi cần cậu thay mặt tôi đi một chuyến.”


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.