Lúc Cố Niệm Chi chuyển trường tới thành phố C vào hai năm trước, bọn họ đã điều tra bối cảnh gia đình các bạn học của cô rồi. Sau khi biết chắc rằng tất cả đều là người có đời tư trong sạch, sống và làm việc tuân theo pháp luật, bọn họ mới cho cô nhập học.
Kho thông tin của anh nhanh chóng tìm được tư liệu về nhà họ Phùng, sau đó chiếu lên màn hình lớn ở phòng họp.
Hoắc Thiệu Hằng vuốt ve đồng xu vàng trong tay, nhìn tư liệu về nhà họ Phùng trên màn hình lớn. Anh híp đôi mắt thâm thúy lại: “Không có bằng chứng? Sao lại không có bằng chứng?”
“Hả? Ở đâu? Chỉ có lời Niệm Chi nói thôi. Có khi cô ấy tỉnh dậy sẽ không nhớ gì cả… Lời nói không thể tính là bằng chứng được, anh Hoắc!” Trần Liệt không thể không nhắc nhở Hoắc Thiệu Hằng.
Khóe miệng của Hoắc Thiệu Hằng cong lên, anh đập đồng xu bằng vàng kia xuống bàn họp rồi đứng lên: “Cậu quên bằng chứng lớn nhất rồi à? H3aB7.”
Trần Liệt chợt ngẩng đầu lên nhìn tài liệu về nhà họ Phùng trên màn hình lớn, rồi ngạc nhiên vỗ trán một cái: “Đúng rồi! Sao tôi lại quên điều tra việc này nhỉ!”
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay đứng lên đi về phía màn hình lớn. Áo phông màu đen vốn rộng rãi nhưng mặc vào người anh lại ôm sát, để lộ các bắp thịt cuồn cuộn trên ngực.
“Tôi nhớ trước kia cậu từng nhắc đến thứ này rồi, nếu nhìn từ số liệu thì chúng lợi hại vô cùng. Tôi bảo cậu hỏi một số thành viên huấn luyện của chúng ta, cuối cùng cậu nói ở Nhật rất ít người chế được thứ này, chỉ những người quyền quý bậc nhất mới có cơ hội sử dụng.” Hoắc Thiệu Hằng dừng bước, đứng trước màn hình lớn.
Trần Liệt gật đầu: “Đúng là vậy, thế nên…”
“Thế nên cậu nói xem, với bối cảnh như nhà họ Phùng thì Phùng Nghi Hỷ lấy thứ đó từ đâu ra?”
Trong mắt người bình thường thì nhà họ Phùng vốn giàu sang phú quý, nhưng suy cho cùng chỉ là dân làm ăn bình thường mà thôi.
H3aB7 không phải thứ có tiền là mua được, ngay cả quân y cấp đại tá có cục tác chiến đặc biệt của quân bộ Đế Quốc chống lưng cỡ Trần Liệt cũng không lấy được thứ này, mà chỉ có thể điều tra chút số liệu. Một nữ sinh đại học năm tư như Phùng Nghi Hỷ sao có thể làm được?
Âm Thế Hùng nhớ đến việc hôm nay Cố Niệm Chi không đi phỏng vấn được, và việc Hoắc thiếu còn cử anh ta đi xin nghỉ, bèn quay đầu hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, có liên quan đến cô Cố ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng không trả lời mà nghiêm túc hạ lệnh: “Điều tra tiếp xem anh họ của Phùng Nghi Hỷ lấy chiếc nhẫn này ở đâu ra.” Anh nói xong thì lấy toàn bộ tài liệu trong USB của Triệu Lương Trạch, đi tìm Trần Liệt.
Trần Liệt cầm USB, lập tức cắm vào laptop của mình, sau đó bắt đầu phân tích chiếc nhẫn này.
Dù anh ta chưa thấy đồ thật, nhưng vẫn có thể tính ra kích thước lớn nhỏ, dung tích đỉnh nhô ra của nó thông qua bức ảnh độ phân giải cao này.
“Kích cỡ này có thể chứa đúng lượng H3aB7 mà Niệm Chi bị tiêm hôm qua.” Sau một tiếng, Trần Liệt tắt chương trình tính toán phức tạp trên máy tính, sau đó dụi đôi mắt đỏ ngầu, ngẩng đầu nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Quá nhiều bằng chứng, chắc chắn là cô ta.”
“Tôi biết, nhưng cô ta cũng không phải hung thủ thật sự đứng sau vụ này.” Hoắc Thiệu Hằng đã thay quân trang, đeo găng tay đen làm bằng da, sau đó định tới phòng tập bắn.
Trần Liệt không nói thêm gì, nhưng nhìn bộ dạng Hoắc Thiệu Hằng vừa rồi, lo lắng trong lòng anh ta lại dần dần dâng lên.
…
Màn đêm buông xuống, trong câu lạc bộ Phúc Lâm Môn cao cấp mới lên đèn trong thành phố C, khách khứa ra vào đều ăn vận chỉnh tề, cười nói vui vẻ.
Câu lạc bộ này nằm trong một tòa cao ốc, chiếm giữ năm tầng cao nhất của tòa nhà.
Trong phòng ở cuối hành lang trên tầng cao nhất, một người đàn ông trẻ tuổi quần là áo lượt đã uống say mèm, chuếnh choáng đến mức không thấy được người trước mặt là ai. Hắn ta lè nhè nói: “Muốn H3aB7? Thứ này không rẻ đâu.”
“Bao nhiêu tiền, anh ra giá đi.” Một khuôn mặt mập mạp nói với vẻ tham lam: “Tằng Gia này thiếu gì chứ không thiếu tiền!”