Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 110 : Quyết không chịu thiệt thòi


Ánh mắt của Hà Chi Sơ lập tức lạnh đi, không chỉ có sự lạnh giá mà còn nham hiểm nữa.

Anh ta nhìn về phía Ôn Thủ Ức, hỏi: “Vậy sao? Việc này có liên quan tới cô à?”

Ôn Thủ Ức chợt biến sắc, phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể khiến bản thân mình không run cầm cập lên.

Cố Niệm Chi lại khiến cô ta thấy bất ngờ thêm một lần nữa, camera ẩn bị giấu kín như vậy mà cũng bị cô phát hiện ra được.

Thế nhưng Ôn Thủ Ức biết rằng mình không thể sợ hãi vào lúc này, chỉ cần để lộ một chút sợ hãi thôi, thì mọi thứ sẽ không thể cứu vãn được…

Cô ta cũng không phải dạng tầm thường. Ngay sau khi bị Cố Niệm Chi làm cho trở tay không kịp, cô ta đã nhanh chóng trấn định tinh thần. Ôn Thủ Ức đóng hộp quà lại như không có chuyện gì, mỉm cười nói với Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, lát nữa về tôi sẽ giải thích với ngài sau. Đây là một sự hiểu lầm thôi.”

Cô ta nhấn mạnh vào hai chữ “hiểu lầm”, mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy dường như cô ta thực sự có lý do đặc biệt vậy.

Cố Niệm Chi không phục, hai tay chống lên má, hơi nghiêng người về phía trước, dựa vào bàn ăn, cười một cách đầy châm biếm: “Là hiểu lầm gì vậy? Chẳng phải trợ giảng Ôn nên giải thích với đương sự là tôi hay sao? Về phần Giáo sư Hà, đằng nào chị cũng phải nói với ngài ấy, sớm muộn cũng phải nói, chi bằng nói luôn từ giờ đi.”

Cố Niệm Chi cũng muốn thăm dò một phen, dù cô biết chắc chín mươi phần trăm những chiếc camera này là do Ôn Thủ Ức sắp xếp, nhưng cũng có một khả năng rằng có thể là người khác làm.

Chẳng qua, phản ứng của Ôn Thủ Ức đã chứng thực cho phỏng đoán của Cố Niệm Chi.

Những chuyện có tỷ lệ cao xảy ra, thường thì sẽ không thể đoán sai.

Hoàng sư huynh ngồi bên cạnh ngạc nhiên tới mức không khép miệng lại được.

Anh ta nhìn một Cố Niệm Chi quật cường, rồi lại nhìn sang vẻ mặt bất đắc dĩ của Ôn Thủ Ức, đột nhiên đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh một chút”, sau đó liền chạy trối chết.

“Em biết thầy Hà vô cùng công bằng mà!” Cố Niệm Chi vui mừng ra mặt, lập tức nịnh nọt cầm chai rượu đỏ lên, rót cho Hà Chi Sơ một ly, “Giáo sư Hà, em mời thầy một ly!”

Hà Chi Sơ nhận lấy ly rượu, nhưng vẫn phê bình Cố Niệm Chi một chút: “Có điều, thái độ của em với trợ giảng Ôn cũng có vấn đề. Xin lỗi cô ấy đi, nhé?”

Cố Niệm Chi rất biết điểm dừng, vội ngoan ngoãn nghe lời, quay sang cười tủm tỉm với Ôn Thủ Ức đồng thời cũng rót cho Ôn Thủ Ức một ly rượu: “Trợ giảng Ôn, chị là đại nhân thì đừng chấp tiểu nhân, đừng gây khó dễ cho tôi nữa. Tôi chỉ là một sinh viên, làm sao đấu lại được dân bản địa như chị chứ? Đúng không nào?”

Ôn Thủ Ức trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, dù kiềm chế cỡ nào cũng không thể khắc chế được sự oán hận đang nổi lên trong lòng: “Không dám nhận. Sinh viên như em, còn lợi hại hơn giáo viên nhiều.”

Cô ta không nhận ly rượu của Cố Niệm Chi, quay sang nhìn Hà Chi Sơ, vành mắt đỏ lên: “Giáo sư Hà, tôi chợt nhớ ra mình còn tập bài chưa chấm xong, hôm nay không thể ăn cơm cùng anh được.”

“Trợ giảng Ôn phải đi rồi à? Vậy còn đĩa salad chị mới gọi thì sao? Không được lãng phí thức ăn đâu. Lãng phí thức ăn là bị sét đánh đấy.” Cố Niệm Chi chớp mắt, biểu cảm đó trong mắt Ôn Thủ Ức cực kỳ gợi đòn.

“Không lãng phí đâu, tôi sẽ bảo người phục vụ gói lại đem về. Mọi người cứ thong thả mà ăn, ăn xong Giáo sư Hà sẽ tiễn mọi người về.” Ôn Thủ Ức như chạy trối chết vậy.

Cô ta sợ rằng chỉ cần mình ở lại đây thêm một chút nữa sẽ không nhịn được mà tặng một cái bạt tai lên mặt Cố Niệm Chi mất.

Sao khuôn mặt kia lại đáng ghét vậy chứ?

Cô ta thật sự không ngờ Cố Niệm Chi lại là người như vậy.

Toàn bộ lòng tốt mà cô ta dành cho Cố Niệm Chi, lại bị coi là lòng lang dạ thú.

Cũng không hiểu cô ấy tốt ở chỗ nào, mà lại khiến người lạnh lùng khó gần như Giáo sư Hà nhượng bộ hết lần này tới lần khác như thế…


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.