Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 105 : Lặng lẽ đổ tội


Nghe xong báo cáo, Hoắc Thiệu Hằng cũng không có động tác gì. Anh chỉ ừ một tiếng, ra hiệu cho tất cả vẫn tiến hành theo kế hoạch đã định.

Đã phí mất hai tuần lễ ở đây, cũng đến thời điểm hành động rồi.

Triệu Lương Trạch ở trong khách sạn điều phối.

Nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng cho phép, anh ta lập tức thông qua hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu trực tiếp phát lệnh cho ba tổ.

“Mọi người vào vị trí, năm phút sau bắt đầu hành động.”

Đối với tổ bắn tỉa, năm phút có thể xem là thời gian ngắm chuẩn ngắn nhất.

Vì tình huống của bọn họ khá đặc thù, nên trước khi tiến hành, họ đã phải nghiên cứu địa hình, chuẩn bị rất lâu. Hiện giờ tất cả đã sẵn sàng, thời gian năm phút để ngắm bắn chuẩn là hoàn toàn đủ.

“Rõ. Không vấn đề gì.” Ba tổ đều trả lời chắc nịch.

Triệu Lương Trạch truyền đạt lại cho Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng không lên tiếng, khom lưng ném một nắm vụn bánh mì ra.

Một đám bồ câu phần phật bay từ quảng trường lên.

Trên bầu trời vang lừng tiếng chim bồ câu hót thánh thót.

Ngẩng đầu nhìn lên, từng đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xanh thẳm, đủ loại bồ câu giương cánh bay cao, đẹp không khác gì thiên nga trắng.

Ngay khi tiếng hót của chim bồ câu vang lên, một chấm đỏ lặng lẽ khóa ở vị trí trán của Mike đang ngồi ở một chỗ khác trên quảng trường.

Độ cảnh giác của Mike rất cao.

Đột nhiên tim hắn đập nhanh, tóc gáy dựng đứng, có một cảm giác lo lắng, lạnh lẽo.

Nhìn về bốn phía quảng trường, hắn trông thấy một người đàn ông râu quai nón, vóc dáng cao lớn ngồi trên ghế dài đối diện.

Dường như người đàn ông kia cũng đang nhìn hắn.

Thấy hắn nhìn về phía mình, người đàn ông đó lại ném một vốc thức ăn của chim bồ câu lên trên trời.

Lập tức có rất nhiều con chim bồ câu vừa to vừa khỏe từ trên trời bay xuống, nhào về phía người đàn ông kia giành ăn.

Thật ra, CIA của Mỹ rất thường xuyên làm việc như thế này. Bọn họ không sợ chiến đấu, mà còn hiếu chiến, một ngày không khơi mào nội loạn ở nước khác thì lập tức cảm thấy có lỗi với quốc gia mình, và có lỗi với số tiền thuế mà nhân dân đã nộp…

Đại sứ ngạo mạn của Mỹ dùng giọng nói không rõ ràng của phía Nam nước Mỹ nói với quan chức ngoại giao Séc: “Chúng tôi rất lấy làm tiếc với chuyện đã xảy ra. Chúng tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình người đã mất, hy vọng bọn họ có thể an nghỉ nơi thiên đường.”

“Chỉ như vậy thôi sao?!” Quan chức ngoại giao Séctức đến giậm chân giậm tay, “Chẳng lẽ anh không có ý định giao hung thủ ra?!”

“Anh hỏi tôi hung thủ ư? Thế nhưng tôi không phải là cảnh sát.” Đại sứ Mỹ gảy móng tay, hô to câu “Tiễn khách”, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.

“Vậy anh nói xem phải làm sao?” Quan chức ngoại giao Séc đấm xuống bàn, “Các anh còn coi Séc chúng tôi là một quốc gia độc lập chủ quyền không?!”

“Tôi đến Séc làm đại sứ, không phải tới để nghe anh thuyết giáo.” Đại sứ Mỹ giận tái mặt, “Anh đi đi, chúc anh sớm bắt được hung thủ.”

Cuối cùng đại sứ Mỹ không chịu nổi nữa, chủ động tiễn khách.

Sau chuyện này, Séc triệu hồi đại sứ của mình ở Mỹ về, đồng thời trục xuất một quan chức ngoại giao của Mỹ.

Sau khi CIA của Mỹ biết được chuyện này, cũng rất cáu giận. Vô duyên vô cớ bị đổ vấy như vậy mà không có cách nào làm sáng tỏ được. Bởi vì, tập đoàn bảo an White Water kia cũng đúng là tổ chức ở bên ngoài của CIA thật.

Thậm chí bọn họ cũng không thể đến Séc để điều tra rõ về tập đoàn bảo an White Water, vì đó chính là lính đánh thuê do chính họ gây dựng nên.

Nếu như làm lớn chuyện này, tất cả những thông tin ẩn của tập đoàn bảo an White Water sẽ rất dễ bị người ta điều tra ra.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, CIA của Mỹ cảm thấy tốt nhất nên còng lưng chịu tội thay thì hơn.

Dù sao lính đánh thuê của bọn họ cũng rất nhiều, chết ba người cũng vẫn còn có nghìn vạn người có thể phái đi làm nhiệm vụ.

Toàn bộ sự kiện ám sát này cuối cùng đã chấm dứt bằng việc Mỹ và Hàn Quốc trục xuất một quan chức ngoại giao của nhau.

Triệu Lương Trạch tổng hợp quá trình xử lý rồi gửi cho Hoắc Thiệu Hằng xem, cười nói: “Xem ra chúng ta đã huấn luyện cực chuẩn.”

Họ đã lừa được cả chuyên gia quân sự đặc chủng của Nhật Bản, và biệt đội đột kích Seal của Mỹ.

Hoắc Thiệu Hằng chỉ nhìn lướt qua kết quả một lượt, “Hiện tại việc phải giải quyết là ba người ở nước Áo. Tiến hành theo kế hoạch đã định, giống như ở Séc.”

Người của Cục tác chiến đặc biệt bắt đầu hành động ở nước Áo.

Còn trong sân trường đại học C ở thành phố C của Đế Quốc, lễ bảo vệ luận văn tốt nghiệp của sinh viên năm tư đang tiến hành sôi nổi.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.