“Địa ngục?”
Lưu Ly mở to mắt chưng hửng, đầu óc cô thật sự ngu muội, tự nhủ có lẽ lỗ tai có vấn đề nên nghe nhầm. Nhưng, giây sau suy nghĩ đó của cô hoàn toàn đều bị đá bay khi nhìn thấy người Ane giơ kiếm chĩa vào cô và Tuyên Uyên.
“Công chúa, cô làm vậy là sao chứ?
Chẳng phải đã thỏa thuận cô giúp ta trốn đến Din quốc sao?
Vì lí do gì mà muốn giết ta?”
Cô gái nhỏ còn chưa ngộ ra vấn đề, nhưng Tuyên Uyên ở cạnh cô thì đã hiểu hết thảy. Anh sinh ra sống trong tranh đấu, nghe liền biết Lưu Ly đã bị lợi dụng, hiện giờ thì cả hai đều lành ít dữ nhiều.
Tuyên Uyên dang rộng tay muốn bảo vệ Lưu Ly, nhưng anh mù, còn bị phế một chân, người của Ane lại đông, dù họ có mọc cánh cũng khó thoát.
Quan sát nét mặt sát tâm của cô gái, Lưu Ly giờ phút này mới tỏ, từ đầu đến cuối cô đã bị lợi dụng. Miên Miên cũng lật mặt thẳng thắn nói hết sự thật cho cô biết.
Người chết trân tại chỗ, ý thức rối tinh rối mù, cô như thế mà lại tiếp tay cho những kẻ này giết chết người yêu thương cô.
“Không, không phải đâu…”
Giọng làu bàu, hai tay xắm nắm căng thẳng, hơi thở đột nhiên thiếu hụt, tưa như ai bóp lấy cổ cô, không khí chẳng thể lưu thông vào phổi.
Cô hít thở khó khăn, nước mắt mất khống chế trào ra từng chuỗi nặng như mưa rơi, lòng đầy căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc những kẻ mặt người dạ thú kia.
“Miên Miên, ta vì đồng cảm với số phận của ngươi mà tin tưởng ngươi, ngươi lại lừa ta?
Ngươi độc ác như vậy chắc chắn chết không yên thân!”
“Chết không yên thân?”
Miên Miên cười một tiếng âm lãnh làm người ta phát lạnh, kiêu ngạo sỉ nhục trên nỗi đau của Lưu Ly.
“Lưu Ly, là tại ngươi ngu mới để ta lợi dụng.
Ta chỉ nói có vài câu mà ngươi đã tin, chẳng phải là do tự ngươi chuốc lấy sao?
Thay vì trù ta, ngươi nên nghĩ làm sao để xuống địa ngục gặp lại Lãnh Hoàng mà tạ tội với hắn đi.”
“Ha ha…”
Cô ta ngửa cổ cười lớn hả hê, Lưu Ly vừa hận vừa đau, cô ngu dốt không ai bằng, lại đi tin miệng lưỡi của một người xa lạ, không những hại người còn hại mình.
“Miên Miên, Tuyên Uyên đã thành phế nhân, nếu ngươi muốn giết thì cứ giết ta, tha cho ngài ấy một mạng.”
Thời khắc này, Lưu Ly biết không thể thay đổi chuyện đã xảy ra, chỉ đành chấp nhận kết cục do sự ngu dốt của mình tạo ra. Chấp nhận cái chết, hèn mọn cầu xin cho Tuyên Uyên một con đường sống.
Thế nhưng, mấy ai lại đồng ý khi họ đang là kẻ chiến thắng, Miên Miên cười chê trước sự ngu ngốc và lương thiện quá mức của Lưu Ly, hiển nhiên lắc đầu sỉ nhục cô.
“Lưu Ly, tưởng mình còn là hoàng phi thanh cao sao?
Ngươi! Hay Tuyên Uyên cũng đừng mong sống sót.”
Ngón tay như ngọc chỉ vào cả hai, đang nói hăng say trong đầu Miên Miên chợt lóe lên một ý nghĩ, thay đổi lời nói tức thì.
“Nhưng mà…ta đang nghĩ, lỡ như Lãnh Hoàng vẫn chưa chết thì có thể lợi dụng ngươi làm con tin đấy.”
“Giết kẻ kia! Bắt cô ta lại!”
Giọng dứt khoát, đám người lập tức vây vào, Tuyên Uyên đến phút chót vẫn nghĩ cho Lưu Ly, dùng thân mình để bảo vệ cô.
“UYÊN!!!”
Mũi gươm lóe sáng, trong chớp mắt đâm xuyên thân thể người đàn ông, khuôn miệng run rẩy tức thì trào ra máu tươi, Tuyên Uyên cố gắng trong tuyệt vọng, xua đuổi Lưu Ly chạy đi.
Anh còn dùng chút hơi sức cuối cùng giữ lấy lưỡi gươm, có bao nhiêu mũi nhọn xuyên qua anh đều bơi móc ý chí duy nhất còn sót lại, cứu lấy người anh yêu.
– Lưu Ly, chạy, chạy đi.
Thứ anh nghĩ sau cùng cũng dừng lại, họ căn bản chẳng đủ sức đấu lại những độc ác kia. Lưu Ly tay không tất sắt, còn là cô gái chân yếu tay mềm, xung quanh đã bị vây kín, dù cho Tuyên Uyên hy sinh mạng sống cũng không cứu được cô.
Bọn người Ane bắt lấy cô, còn đánh vào mặt cô không cho phản kháng. Cô bị đánh đến xây xẩm mặt mày, máu be bét bởi vòm miệng bị rách, bị bầm giập. Chúng còn đánh vào chân cô, bắt người quỳ rạp như một tội nô dưới chân chúng.
“Lưu Ly, cảm ơn ngươi nha, nhờ sự ngu dốt của ngươi mà việc ta làm thuận lợi vô cùng.”
Miên Miên nắn cằm cô ngửa mặt lên, bọn chúng đang sung sướng tận hưởng niềm vui cười lớn thì bất ngờ có thứ âm thanh sắc bén lưu loát truyền đến.
Trong chớp mắt, những mũi tên từ đâu bay tới, xuyên vào những kẻ đang đứng kia.
Bóng tối phủ lấp khiến chúng không nhìn ra được phương hướng, từng kẻ từng kẻ một ngã xuống. Miên Miên nhanh tay nhanh chân tóm ngay Lưu Ly, kề dao vào cổ cô.
“Là kẻ nào? Mau xuất hiện đi!
Dừng tay lại cho ta! Nếu không ta giết ả!”
Lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt, Lưu Ly sức lực không hơn được Miên Miên, lại còn bị đánh trước đó, không thể kháng cự được người.
Trong bóng tối, Miên Miên cùng người của cô ta dần bị dồn ép, chỉ thấy những bóng đen vụt qua ở những thân cây, sau đó là tiếng hét của những kẻ xấu số làm cô ta kinh hãi.
“Ngươi có gan thì hiện thân đi!
Đừng có ở trong bóng tối đánh lén!
Ngươi còn tiếp tục ta sẽ giết ả!”
Mặc cho Miên Miên có cảnh báo thế nào thì người bên cô ta vẫn chết, cô ta chợt nghĩ đến một điều, từng nghe nói, dưới trướng Lãnh Hoàng là một đội binh ám sát vô cùng tinh nhuệ, ra tay cực kỳ quyết đoán và tàn ác.
Nhìn những người ngã xuống, cô ta nhận ra những kẻ trong bóng tối chính là đội binh đó. Cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm, cô ta càng giữ chặt Lưu Ly, dùng cô gái làm con tinh bảo vệ mạng sống.
Những tiếng la vọng lên rồi tắt ngấm, không ít kẻ sợ sệt, muốn chạy cũng không thoát khỏi cái chết. Cho đến khi, bên cạnh Miên Miên chỉ còn lại vài người, cô biết mình khó sống quyết liều một phen.
Con dao trong tay vừa định cắt cổ gái thì đột ngột rơi xuống, Miên Miên mở to hai mắt chỉ kịp ú ớ rồi quỳ xuống đất. Lưu Ly kinh hãi khi nhìn thấy một bóng đen ở đằng sau đâm vào lưng Miên Miên.
Người đó còn đâm sâu làm mũi gươm xuyên qua ngực cô ta, Lưu Ly chưa kịp khôi phục ý thức, thất kinh chứng kiến những kẻ xung quanh hét lên rồi bị giết chết, máu bắn loạn khắp nơi.
Xác của Miên Miên lập tức bị người kia đẩy ra khỏi lưỡi gươm, trong ánh sáng ngã bạc lóe vào mắt, Lưu Ly nhìn thấy vệt máu đỏ chảy dọc theo lưỡi gươm, kinh hãi vô cùng.
Cô sợ sệt lùi bước trong vô thức, khi chân chạm vào xác của ai đó cô mới giật mình nhìn xuống. Là xác của Tuyên Uyên, lúc này cô lại bật khóc, hoàn toàn quên đi nỗi sợ, quỳ xuống ôm lấy cái xác lạnh.