Tuyên Uyên tự biết khả năng đã tận, anh chọn cách buông tay để Lưu Ly tìm cuộc sống mới. 5 năm trôi qua, bên nhau anh hiểu rất rõ trái tim của Lưu Ly, nếu cô yêu anh thì từ lâu họ đã trở thành vợ chồng thật sự.
Trái tim cô không có anh, thứ cô đối đãi với anh bấy lâu nay chỉ là hối lỗi, là trách nhiệm mà cô muốn trả cho anh. Những thứ đó Tuyên Uyên chưa từng cần tới, tình yêu mà anh mong mỏi mãi không có được, cho dù có giữ người bên cạnh thì tâm trí vẫn treo trên người người khác.
Thế nên, Tuyên Uyên phải tập xa lánh cô gái nhỏ, dần dần để cô buông bỏ anh, mỗi người một lối là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
*Cạch*
Âm thanh cửa mở vang nhẹ, bước chân uy lực truyền đến rót vào tai, Tuyên Uyên nghe liền nhận ra bước chân này là của người đàn ông kia, song anh không hề sợ sệt hay hốt hoảng, vẫn ngồi im để cô gái ngủ say. Truyện Đông Phương
Anh còn đặt ngón trỏ lên hai mảnh môi mỏng nhắc nhở đối phương, mặc dù không nhìn thấy nhưng anh đối phương đang nhìn mình bằng ánh mắt ghen đến tím tái mặt mày.
Tuy nhiên, Lãnh Hoàng lại phối hợp với Tuyên Uyên, thật sự không dám làm kinh động tới cô gái đang ngủ say. Hắn cẩn thận dìu cô ngồi dậy, lúc định bế cô đi thì Tuyên Uyên đột ngột giữ một góc áo của hắn.
Nhìn ra người như có lời muốn truyền đạt, hắn cũng không vội, điềm nhiên đưa tay tới chỗ Tuyên Uyên.
Anh vừa nắm được tay hắn liền vẽ vời vào lòng bàn tay hắn từng chữ một. Tuy anh không thể nói, nhưng vẫn có thể giao tiếp bằng cách khác.
Sau một lúc cực lực, Lãnh Hoàng cũng đọc ra được những chữ nguệch ngoạc của Tuyên Uyên. Ngay sau đó, hắn như người hóa đá tại chỗ, hai mắt mở to như mắt ếch nhìn chòng chọc vào cô gái trong tay hắn.
Dòng chữ mà Tuyên Uyên viết cho hắn, chính là nói cho hắn biết, 5 năm qua Lưu Ly đều giữ thân, giữa anh và cô chưa từng xảy ra chuyện nam nữ.
“Ngươi nói thật?”
Giọng the thé, ý thức hắn có chút hỗn loạn, bàn tay Tuyên Uyên vẫn nắm chặt lấy tay hắn, gật đầu quyết đoán không do dự. Rồi, anh lại cố gắng viết tiếp thêm dòng chữ nữa, là lời cầu xin của anh mong hắn tha cho Lưu Ly.
Lãnh Hoàng biết được sự thật không khỏi bàng hoàng, bấy lâu nay hắn luôn nghĩ Lưu Ly đã không còn sạch sẽ, vì yêu Tuyên Uyên mà bất chấp chống đối hắn, không biết rằng vì sự hiểu lầm của hắn mà dày vò Lưu Ly.
Tim hắn chợt co thắt tột độ, như ai đó dùng tay bóp lấy, hắn nhìn cô gái nhỏ còn đang ngủ say chốc chốc cảm thấy hối hận.
Hắn bòng Lưu Ly rời đi nhanh chóng, rồi lại trốn tránh cô, ở nơi không có người nghiền ngẫm lại những gì hắn gây ra, đến cuối cùng vẫn không biết bản thân hắn phải làm sao cho đúng.
…..
Buổi tối của ngày thứ 6, Lãnh Hoàng ăn mặc chỉnh tề đến biệt viện, cô gái nhỏ đang bày biện thức ăn và rượu trên bàn đá trong khu vườn tử đằng.
Loài hoa này quanh năm đều nở rộ, một màu tím dịu ngọt phủ khắp không gian, hắn bước vào nhưng không cho kẻ khác kinh động đến Lưu Ly, tận mắt hắn chứng kiến cô lén len lút lút làm điều mờ ám.
Mà, việc cô làm hắn cũng rõ, hắn phẩy tay cho Mỹ Lan làm theo kế hoạch, người trong biệt viện đều rời đi hết. Lúc này, hắn mới bình tĩnh tự bước đến chỗ cô gái.
“Tiểu Ly.”
“A.”
Lưu Ly bị giật mình bởi sự xuất hiện bất thình lình của người đàn ông, rất nhanh cô điều chỉnh lại tâm lí, tươi cười như cung nghênh hắn.
“Lãnh Hoàng, ngươi đến rồi.
Ngồi đi, ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn rồi.”
Cô chủ động ngồi xuống, rót rượu vào ly, Lãnh Hoàng cũng nhu thuận theo kế hoạch của cô, nhưng hắn chưa uống rượu độc, muốn nghe cô nói mấy lời trước khi bi kịch ập đến.
“Tiểu Ly, em nói hôm nay có chuyện muốn tâm sự với ta, có gì thì cứ nói đi!”
Thanh âm trầm thấp, hắn với tay lấy một miếng bánh nhỏ, nhấp nhẹ bên ngoài, ăn như không ăn, ánh mắt ôn nhu dần trở nên trầm lắng không thèm nhìn cô gái.
Nội tâm Lưu Ly bộn bề cảm xúc, vừa lo vừa buồn, dẫu sao cũng là lần cuối cùng nói chuyện với nhau, những thắc mắc bấy lâu cô đều nói ra hết.
“Lãnh Hoàng…tại sao ngươi lại yêu ta?”
Người đàn ông chợt chửng lại hành động cắn bánh, chỉ kẹp nó bằng 2 ngón tay, hắn vẫn không nhìn Lưu Ly dù là một cái liếc mắt bủn xỉn, lẳng lặng một vài phút rồi mới đáp.
“Không biết nữa.”
Ba từ ngắn gọn, hắn yêu mà lại không biết vì điều gì khiến hắn yêu, càng làm Lưu Ly khó chịu, khi cô mở miệng định chất vấn thì hắn đột ngột bóp lấy mặt cô trong chớp mắt, miếng bánh trong tay hắn bỏ vào miệng cô.
“Có lẽ là vì nhìn thấy em ta đã yêu, chắc là lí do này.”
Hắn thủng thẳng rời tay, Lưu Ly theo phản xạ mà nhai miếng bánh hắn đút cho, đầu óc bối rối không thể hiểu được lời hắn nói. Cô nhìn hắn chòng chọc, sau một hồi bình ổn tâm trí lại hỏi tiếp.
“Nếu ngươi nói ngươi yêu ta, tại sao lúc nhỏ ngươi lại không dạy ta những thứ ta nên biết?
Tại sao ngươi lại thao túng tâm lý ta?”
Ánh thanh lãnh hướng vào miếng bánh nâu trên tay, Lưu Ly nhẹ buông nó xuống, đượm buồn cúi mặt như muốn khóc.
Người đàn ông kia chẳng có gì khác lạ, ngoài mặt sắc lạnh thì chỉ có lãnh khốc vô tình. Hắn vươn tay quẹt vào khóe miệng của cô, rồi lại vân vê trên khuôn cằm nhỏ nhắn, thì thào.
“Tiểu Ly, vì ta một kẻ ích kỷ, ta nghĩ làm như thế em sẽ không bao giờ rời xa ta.
Thế nhưng…Tiểu Ly à, ta đã sai khi không dạy em cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là gia đình đúng nghĩa.”
Hắn nói ra như tự trách, nhưng lời nói và hành động của hắn luôn cứng nhắc, mang theo hơi thở của sự chiếm hữu làm cô gái không nhìn ra được hắn rốt cuộc là loại người như thế nào? Hắn cúi sát xuống mặt cô, đôi mắt ngập tràn ý vị thâm trường, hắn hỏi.
“Tiểu Ly, em có từng yêu ta…dù chỉ một chút không?”
“…”
Trong không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng thở dài, Lưu Ly luôn chọn cách im lặng, cô không thừa nhận, cũng không phản đối, bởi chính bản thân cô cũng không rõ, cô yêu hắn hay là hận hắn?
Trong đầu chỉ có một ý niệm, vạn lần cô muốn tránh xa hắn, muốn hắn đừng vì cô mà sai càng thêm sai. Nhưng, cô lại không biết, tự cô cũng đang biến mình thành kẻ sai trái.