Cướp…?
Lưu Ly bấn loạn rốt cuộc không nhớ mình đã quên đi chuyện gì, nhưng cô có một loại cảm giác chắc chắn hắn đang nói dối.
“Không, Uyên mới là chồng ta! Ngươi không phải!”
“Không phải sao?”
Lãnh Hoàng bóp lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt long lanh ngập nước và thái độ cự tuyệt làm hắn nổi cơn thịnh nộ, bóp chặt đến mức gò má trắng tinh tế ửng đỏ lên.
“Tiểu Ly, ta mới chính là chồng em!
Là ta nuôi em khôn lớn, là ta chịu đủ khổ cực để bao bọc em, vậy mà cuối cùng trong đầu em lại chỉ nhớ đến hắn!”
“Không! Buông ta ra, ngươi làm ta đau!”
Cô khốn đốn giãy giụa, kêu gào khủng hoảng, càng cựa quậy càng bị hắn dùng sức, cả vòm miệng tê đau tựa hồ hắn muốn bóp nát xương cốt của cô.
Hai tay yếu ớt gian nan duỗi lên cào cấu, không thấy gì thật đúng là bất tiện cho cô, dù có muốn ra đánh kẻ tránh mặt cũng không được.
“Tiểu Ly, rồi ta sẽ khiến em nhớ lại tất cả!
Em phải nhớ ra ta!
Ta mới chính là chồng em chứ không phải là tên Tuyên Uyên nhu nhược kia!”
Lãnh Hoàng gần như phát điên, kéo Lưu Ly lôi trở về phòng, hắn quăng cô lên giường. Đầu óc choáng váng, cộng thêm mất phương hướng làm cô không kịp phản ứng, lúc bình tĩnh ngồi dậy thì cô chỉ nghe được một âm thanh nhỏ phát ra.
Hắn khóa trái cửa phòng, đứng ở một góc xem Lưu Ly khốn khổ. Cô không thấy đường đi, cũng không nghe thấy được âm thanh nào nữa, tưởng mình đã bị hắn nhốt cô kêu khóc náo loạn.
“Uyên, Uyên, cứu ta với!
Uyên, ngài ở đâu?”
Cô há miệng gọi to, trong lòng vừa sợ vừa thấp thỏm, người đàn ông đứng ở một góc nghe cô vẫn gọi tên kẻ khác làm hắn ghen đến đỏ cả hai mắt, bầm gan tím ruột vì cô.
– Tiểu Ly, chẳng lẽ em đã yêu hắn?
– Không, ta không cho phép, trái tim và thể xác của em chỉ có thể thuộc về ta!
Con tim hắn hình thành sự giá lạnh chưa từng có, hơi thở của hắn cũng trở nên dồn dập, phát thành âm thanh rõ nhất trong căn phòng tĩnh mịch.
Cô gái nhỏ nghe được thứ âm thanh đó liền hốt hoảng, toàn thân run rẩy đáng thương như lá rụng mùa thu. Cô ngừng lại âm thanh của chính mình, thở cũng nhẹ nhàng hơn mức bình thường.
Vành mềm mại hoạt động không ngừng, hai tay cô cũng thế, quờ quạng mò mẫn xung quanh. Cô nhớ rất rõ vị trí của bàn đặt trà, chậm rãi đến đó vớ lấy ấm trà trên bàn, nhắm chuẩn hướng nơi phát ra âm thanh mà quăng.
Một tiếng xoảng vang lớn, ngay sau đó là tiếng bước chân khiến Lưu Ly nhận ra trong phòng đang có người. Nói cách khác, người đàn ông kia vẫn chưa đi, cô liền chộp lấy tiếp mấy tách ra quăng tán loạn.
“Ngươi không được qua đây!”
“Đồ cầm thú! Ngươi tránh ra!”
Tiếng xoang xoảng chỉ trong vài phút liền tắt ngấm, trên bàn chẳng còn thứ gì để cô phòng thân, tay chân cô căng thẳng múa may xua đuổi.
“Đừng qua đây! Ngươi không được đến gần ta!”
“Tiểu Ly, ngạc nhiên thật.
Thính lực của em cũng nhạy bén lắm.”
Đối phương im lặng từ nãy giờ bỗng khàn giọng ca ngợi, Lưu Ly hoảng loạn chẳng định được phương hướng, bởi tiếng khóc của cô đã làm nhiễu loạn.
Cho dù, cô có im lặng thì cũng bị nỗi sợ trong lòng chi phối, Lãnh Hoàng chậm ra cửa, mở chốt đánh lạc hướng cô gái. Muốn xem cô còn có thể nhạy bén tới mức nào.
Giây sau cô đã cho hắn một kết quả rất hài lòng, cô nghe chuẩn hướng, xoay người duỗi hai tay lên như phòng thủ, không một chút nớ lỏng phòng bị.
“Ngươi là kẻ hèn hạ, có giỏi thì ra đối chất với ta!
Đừng có mà thừa biết ta không nhìn thấy rồi bỡn cợt ta!”
Lưu Ly biết hắn vẫn nấp ở đây quan sát, cô cẩn thận đi tới bàn trang điểm, lấy đại một vật nhọn trên bàn cảnh giác rất cao.
“Tiểu Ly, bỏ nó xuống!”
Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông u trầm không vừa ý, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, làm cô gái rét run gắt gao mím chặt môi, lắc lắc đầu phản đối.
“Không, ngươi mà bước tới ta tự sát trước mặt người!”
Cô gái nhỏ lập tức kề mũi nhọn vào cần cổ trắng thon như sứ, dí sâu làm da thịt mềm mại lún xuống một lỗ nhỏ, khuôn ngực nâng lên hạ xuống, phập phồng theo từng nhịp thở.
Cô đã đánh giá kẻ kia quá thấp, hắn chinh chiến bao năm nay làm sao có thể bị một người yếu đuối như Lưu Ly hăm dọa.
Bước chân của hắn dần nhỏ nhẹ, không còn có thể nghe rõ, chỉ khi hắn đến rất gần Lưu Ly mới nghe ra thì đã không còn kịp.
Lãnh Hoàng tóm ngay cánh tay cầm đồ, trong chớp mắt đoạt lấy, hung hăng dùng mũi nhọn đó chĩa vào lòng bàn tay ửng hồng của cô.
“Tiểu Ly, ta ghét nhất là bị người khác hăm dọa!
Em nghĩ với sức lực này có thể chống đối ta sao?
Thử chết xem ta có chặt đầu Tuyên Uyên không? Xem ta có cho thần dân ở Wan quốc vùi thay không?”
“Ngươi!”
Hắn thế mà dùng người khác làm con tin đe dọa ngược lại Lưu Ly, làm cô rơi vào thế bị động.
Mũi nhọn đang dí ở lòng bàn tay đột nhiên đâm sâu làm Lưu Ly giật nảy, trong xương máu cô sợ đau vô cùng, mặc dù hắn chưa đâm chảy máu nhưng cô đã có phản ứng muốn rút tay ra.
“Tiểu Ly, đừng thách thức giới hạn của ta, em tốt hơn hết ngoan ngoãn mà làm hoàng phi của ta đi.
Ta nhất định sẽ lấy lại kí ức đã mất cho em.”
Người đàn ông thu lại sự giận dữ, đẩy ngã cô gái ra sàn, tiếp theo đó mà một tiếng gọi to rõ của hắn.
“Mang thuốc và thức ăn vào cho hoàng phi đi.”
“Vâng thưa quốc vương.”
Mỹ Lan đứng chờ hầu từ lâu cúi đầu đi vào, nửa quỳ hành lễ trước bạo quân, cô không dám ngước mặt, lủi thủi đặt đồ lên bàn.
“Hoàng phi, em giúp người ăn sáng nhé?”
“Không! Tránh ra! Đừng đụng vào ta!
Là các ngươi hại ta! Các ngươi muốn đầu độc ta!”
Cô gái nhỏ phản ứng kịch liệt cuống cuồng xua đuổi, cô không muốn ăn cũng không muốn uống thuốc, bởi cô thừa biết cô mất đi thị lực là do người đàn ông kia gây ra.
Nếu không phải vì hắn thì tại sao đã hơn nửa tháng cô uống thuốc mãi không khỏi? Chắc chắn thuốc hoặc thức ăn có vấn đề, có đến chết cô cũng không cần.
Mỹ Lan thấy cô quậy cũng không dám đến gần, mọi hành động đều phải quan sát sắc mặt người đàn ông.
“Ngươi đổ thuốc, ta giữ cô ấy!”
Giọng nói âm u hữu lực, ngay sau đó Lưu Ly liền bị Lãnh Hoàng ra sức ôm chặt, hắn cường thế bóp lấy miệng để Mỹ Lan rót thuốc vào trong.
Cô chỉ có thể phát lên thứ âm thanh ú ớ vì đau đớn, chén thuốc đắng nghét cứ thế vào tuồn vào cổ họng. Cô cố tống chúng ra cùng nước mắt, tuyệt nhiên mọi thứ đều vô dụng.
Chỉ một lúc sau cô gái nhỏ cũng bị hắn ép uống hết thuốc mới chịu buông người, cô khổ sở ho lên sặc sụa, nằm bệch ra sàn thảm thương vô cùng.