Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 636


Chương 636: Khó khăn chưa từng bỏ qua ai (6)

 

Hai người trung niên hơi gục xuống, vừa ôm đứa bé vừa khóc rống lên.

Chu Nhất San nhìn tôi, cô ấy bối rối một lúc.

Không ai biết hoàn cảnh cụ thể của đưa trẻ ð đây, hôm nay tôi ở đây một ngày, vừa nãy tôi vừa nhờ người cho chúng ăn, nếu có chuyện gì xảy ra với đứa trẻ thì cuối cùng tập đoàn Phó Thiên sẽ bị liên lụy.

Những vấn đề này, không chỉ riêng tôi nghĩ tới mà các nhân viên khác cũng nghĩ tới, làm cho Chu Nhất San càng thêm hoảng hốt, dù sao đồ ăn cũng do chính tay cô ấy mua và giao cho.

Cô ấy nhìn tôi, suýt khóc, đôi mắt sưng đỏ và nghẹn ngào, “Bà chủ, phải làm sao bây giờ?” Tôi hít một hơi, bình tĩnh lại, nhìn cha mẹ của Tôn Thiên Di và nói: “Các cô, chú, xin chào, tôi là vợ của Phó Thắng Nam, tổng giám đốc tập đoàn Phó Thiên. Nếu mọi người tin tường tôi, mọi người có thể nghe lời tôi nói được không ạ?”

Đôi vợ chồng già từ lâu đã hoảng hốt trước sự ngất xỉu đột ngột của đứa trẻ, nhìn thấy tôi như thấy phải cọng rơm cứu mạng, họ kéo tôi thật mạnh và nói: “Thưa bà, làm ơn tôi, làm ơn cứu đứa trẻ, làm ơn hãy cứu nói ” Tôi gật đầu, xoa dịu cảm xúc của họ hết mức có thể và nói: “Hai người nghe tôi nói này, quan trọng nhất là tính mạng của đưa trẻ được an toàn.

Chúng ta hãy gọi xe cấp cứu và đưa đứa trẻ đến bệnh viện để kiểm tra tình hình? Còn những việc khác chúng ta có thể đợi cho đến khi chắc chắn rằng đứa trẻ được an toàn rồi nói tiếp, có được không? ” Hai người trung niên sững người một lúc, đưa mắt nhìn nhau, sau một lúc do dự, họ nhìn tôi nói: “Được rồi, chúng tôi tin cô, nhưng cô đừng nghĩ đến việc giở trò, con gái tôi chết oan uổng, tập đoàn Phó Thiên các người sẽ phải trả giá.

Tôi gật đầu, không chút nghĩ ngợi đưa mắt nhìn Chu Nhất San, cô ấy lập tức bấm gọi cho 120, nhưng chờ 120 thì tốn quá nhiều thời gian, tôi không còn cách nào khác, đành phải tự mình lái xe đưa người đến bệnh viện.

Đứa trẻ được đưa vào phòng cấp cứu, cô y tá bước tới, nhìn chúng tôi và nói: “Các người ai là người nhà của cháu bé?” Hai người trung niên cùng nhau nói: “Là tôi, chúng tôi là ông bà của đứa nhỏ, bác sĩ đã xảy ra chuyện gì?” Y tá gật đầu nói: “Hiện tại tôi cũng không rõ tình hình của cháu bé, làm phiền hai vị xuống lầu 1 bấm số điện thoại khẩn cấp và đóng viện phí. Chúng tôi sẽ thông báo cho người nhà ngay khi có kết quả khám”.

Hai người trung niên nghe xong thì sững sờ, vẻ mặt khó xử, tôi thấy có gì khác lạ bèn nói: “Đưa chứng minh thư hoặc sổ hộ khẩu của con bé cho tôi đi, tôi đăng ký trả tiền viện phí”.

Cả hai người đều sửng sốt, sau đó mắt đỏ hoe, nhìn tôi nói: “Bà Phó, cảm ơn bà, cảm ơn bà rất nhiều.” Tôi không nói nhiều, sau khi lấy thông tin, tôi đăng ký tài khoản và đóng phí.

Khi tôi quay lại, đưa sổ y bạ và sổ hộ khẩu cho hai người trung tuổi, bà nội của cháu bé nhìn tôi nói lời cảm ơn mà mắt đỏ hoe.

Em đã đưa họ đến bệnh viện. Anh ngủ nhiều một chút đi. Sức khỏe của anh rất quan trọng. Đừng lo lắng về những việc ở đây, em sẽ lo liệu.” Sau khi gửi lại tin nhắn, tôi vừa cất điện thoại vào túi xách, bà nội của đứa trẻ nhìn tôi và nói: “Bà Phó, bà nghĩ chúng tôi như thế này thì sẽ không có gián điệp sao?” Tôi sững sờ trong giây lát, không bình luận gì.

Bà tự giễu cười: “Chúng tôi vốn dĩ cũng không có thảm hại như vậy. Con cái trên đời này, có đứa ð đến để trả ơn, có đứa đến để đòi nợ. Đời này vợ chồng chúng tôi đã nuôi hai đứa con, một đứa đến trả ơn và một đứa đến đòi nợ, đứa đến trả ơn đã trả bằng mạng của nó, đứa đòi nợ thì muốn mạng của chúng tôi, cô nói có nực cười hay không?

Nhưng mà đây là cuộc sống, dù có thảm hại như thế nào đi nữa vẫn phải sống tiếp, chỉ có sống mới có hy vọng, chỉ có sống mới có thể nhìn thấy cháu mình khôn lớn, mới có thể nhìn thấy tương lai sau này.” Tôi im lặng lắng nghe, trong lòng không khỏi có chút buồn, trên đời có nhiều loại người khác nhau, những con người hạnh phúc ai cũng giống nhau, kẻ bất hạnh đều là những con người lạ lùng. Niềm hi vọng duy nhất của hai cụ già đã bạc hơn nửa mái đầu là đứa con của Tôn Thiên Di. .

Đợi một lúc, cửa phòng cấp cứu mỡ ra, bác sĩ bên trong bước ra, hai vợ chồng vội vàng bước tới hỏi thăm tình hình: “Bác sĩ, đứa nhỏ thế nào? Có sao không?” Bác sĩ nhìn hai người đàn ông trung niên, hơi nhíu mày, cân nhắc lời nói, “Hai người đến phòng làm việc của tôi nói chuyện!” Ý nghĩa của câu này không rõ ràng, cho thấy tình trạng của đứa trẻ có phần nghiêm trọng.

Phòng làm việc của bác sĩ.

Hai cặp vợ chồng trung niên lo lắng nhìn bác sĩ, chắc bác sĩ cũng thấy cảnh tượng như vậy nhiều rồi, ông khẽ thờ dài rồi đưa tờ giấy khám bệnh cho hai cặp vợ chồng trung niên.

Mẹ của Tôn Thiên Di sững sð cầm lấy, có lẽ không hiểu, rồi đưa nó cho cha của Tôn Thiên Di.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.