Lái xe trð lại văn phòng, tôi rất
bất ngờ khi thấy Trịnh Tuấn Anh ở
trong văn phòng của tôi, xem ra
anh ta đang đợi tôi.
Thấy tôi trờ về, anh ta đặt tạp
chí ð trong tay xuống, nhìn tôi nói:
“Buồi đấu thầu thế nào rồi?”
“Cũng tạm.” Trả lời anh ta hai
chữ, thoáng nhìn hộp cơm ở trên
bàn, tôi nhíu mày: “Đây là?”
“Đầu bếp Lý hầm canh, có tác
dụng giảm bớt việc nôn nghén.”
Anh ta mỡ miệng, tiến lên chuẩn bị
mở hộp cơm ra.
Hình như buổi sáng anh ta
nấu cho tôi một phần, tôi uống một
chút, trái lại rất tốt, cả buổi sáng tôi
không có cảm giác buồn nôn, xem
ra canh này thật sự khá ổn.
“Cảm ơn anh.” Tôi mỡ miệng,
ngồi vào chỗ ngồi, nhíu mày nhìn
anh ta nói: “Anh tới đây chỉ vì đưa
canh sao?”
“Không phải.” Anh ta nói
thằng ra luôn: “Cô tổ chức đấu
thầu, có tìm được công ty nào
thích hợp không?”
Tôi lắc đầu, vì việc kiểm toán
của tập đoàn Phó Thiên, tôi cũng
rất đau đầu: “Tôi bảo Hoàng
Nhược Vi đi làm bảng báo cáo
phân tích, đợi bảng báo cáo có kết
quả, sau đó sẽ sàng lọc.”
Anh ta nhíu mày: “Vậy cô có
nghĩ tới, trong quá trình này nhỡ
đâu Tinh Kỳ không lọt vào danh
sách rút gọn, kết quả đấu thầu cuối
cùng vẫn là An Cường thì sao?”
Nói thật, khả năng kết quả
cuối cùng là An Cường rất cao, tôi
ngầng đầu nhìn anh ta, nhíu mày
nói: “Nguyên nhân thực sự khiến
Phó Thắng Nam muốn đồi công ty
kiểm toán An Cường là gì?”
“Cô nên đi tìm cậu ấy hỏi.” Trả
lời tôi một câu, anh ta tiếp tục nói:
“Thắng Nam lựa chọn Tinh Kỳ, có
khả năng là có lý do của cậu ấy.”
Việc này tôi có chút không
muốn nghĩ nhiều, nhìn về phía anh
ta nói: “Đợi xác định được công ty,
có khả năng tôi phải đi công tác,
trong khoảng thời gian đi công tác,
tôi cần anh điều chế thuốc cho tôi
mang theo bên người.”
Mỗi ngày đều chạy ð bên
ngoài, khó tránh khỏi lúc quá lao
lực nên mệt, Trịnh Tuấn Anh tỉnh
thông dược lý, anh ta điều chế
thuốc cho tôi mang theo bên
người, ít nhiều cũng có tác dụng.
Anh ta gật đầu, ý bảo tôi uống
canh trước, nếu không thì đợi lát
nữa sẽ nguội mất.
Còn chưa uống được hai
ngụm, di động của tôi vang lên,
thấy là Vũ Linh gọi tới, đã là buổi
chiều rồi, hẳn là cô ấy mới ngủ dậy.
Nghe điện thoại, tôi còn chưa
mờ miệng, bên kia đã truyền tới
giọng nói sốt ruột của Vũ Linh:
“Thẩm Xuân Hinh, tớ đang ở cục
cảnh sát, cậu nhanh tới đây một
chuyến đi.”
Tôi sửng sốt, sao cô ấy lại
đang ở cục cảnh sát vậy.
Còn chưa kịp hỏi nhiều điện
thoại đã tắt máy, tôi cầm túi xách
vội vàng ra ngoài, Trịnh Tuấn Anh
ngăn tôi lại, lông mày hơi nhíu lại
nói: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Vũ Linh đang ở cục cảnh sát,
tôi đi xem một lát.”
“Tôi đi cùng với cô.”
Tôi không từ chối, đi cùng anh
ta tới cục cảnh sát, Vũ Linh đang bị
giam ở khu theo dõi, cảnh sát trông
pl n có thai Chương 41: Đầu thầu
coi nhìn thấy tôi thì mở miệng nói:
“Cô là cô Thầm Xuân Hinh à?”
Tôi gật đầu, sốt ruột nói: “Vì
sao Vũ Linh lại bị giam giữ, xảy ra
chuyện gì thế?”
“Cô Lý liên quan tới đầu cơ
trục lợi phi pháp đá Kyanite, cô
Thẩm, mong cô phối hợp với
chúng tôi.”
Vẻ mặt đồng chí cảnh sát này
rất nghiêm túc nói.
Tôi đột nhiên hoảng sợ tới
mức toàn thân đầy mồ hôi lạnh, đá
Kyanite sao?
Sao Vũ Linh có thể động vào
thứ này?
Tôi túm chặt lấy cảnh sát, cảm
xúc hơi kích động: “Đồng chí cảnh
sát, Vũ Linh không có khả năng
làm chuyện trái pháp luật, trong
chuyện này nhất định là có hiểu
lầm, cầu xin các anh điều tra rõ
ràng.”
Thấy cảm xúc của tôi kích
động, đồng chí cảnh sát hơi nhíu
mày: “Cô Thẩm yên tâm, cục cảnh
sát chúng tôi sẽ điều tra cần thận,
chúng tôi còn có một số câu hỏi
muốn hỏi riêng cô, mong cô phối hợp.”
Lúc này tôi cũng không nghĩ
nhiều, đi theo cảnh sát vào phòng
thầm vấn, sau khi hỏi mấy câu
xong, tôi đã biết được đại khái tình
hình.
Tối qua có người tìm được đá
Kyanite ð quán bar của Vũ Linh,
hơn nữa số lượng không ít, nhưng
mà rất kỳ lạ, vì sao người nọ không
lập tức báo cảnh sát, mà phải đợi
tới ngày hôm sau?
Sau khi bị cảnh sát hỏi xong,
tôi đã gặp được Vũ Linh, mới mấy
tiếng mà thôi, cô ấy không trang
điểm, vành mắt đen khiến cô ấy
nhìn trông rất tiều tụy.
Nhìn thấy tôi, cô ấy kéo tay tôi
nói: “Thầm Xuân Hinh, tớ bị người
ta thiết kế, là Lâm Hạnh Nguyên.
Tối qua cô ta đi cùng một người
đàn ông tới quán bar, lúc ấy tớ cho
rằng cô ta chỉ tới uống rượu, nhưng
không ngỡ cô ta gài bẫy tớ rồi.”
Lâm Hạnh Nguyên đi cùng
một người đàn ông tới quán bar
sao?
“Cậu thấy rõ người đàn ông di
cùng cô ta trông thế nào không?”
Bên cạnh Lâm Hạnh Nguyên ngoại
trừ Phó Thắng Nam và Kiều Cảnh
Thần ra, còn có người khác sao?
“Người kia rất cao, dáng vẻ
như một tên khốn, đúng rồi, lúc
trước tớ tới tập đoàn Phó Thiên tìm
cậu, nghe có người gọi anh ta là
tổng giám đốc Kiều.”
Kiều Cảnh Thần?
Lâm Hạnh Nguyên nhìn tôi
chướng mắt, nhưng vì sao phải ra
tay với Vũ Linh?
“Vì sao hôm nay bọn họ mới
báo cảnh sát? Không phải nên báo
vào tối qua sao?” Logic này căn
bản không đúng.
Vũ Linh dụi mắt, mờ miệng
nói: “Người bọn họ muốn chỉnh là
tớ, đá Kyanite là sáng hôm nay lúc
cảnh sát đi điều tra, tìm được trong
tủ quần áo của tớ.”
Tôi hơi đau đầu: “Vũ Linh, có
phải là cậu có việc gạt tớ hay
không?” Với tính cách của Lâm
Hạnh Nguyên, cô ta chắc chắn sẽ
khiến Vũ Linh mất hết tất cả,
nhưng bây giờ vì sao cô ta chỉ ra
tay với Vũ Linh, trái lại quán bar
không xảy ra chuyện gì?
Vũ Linh nhìn tôi do dự một lát
mới nói: “Thẩm Xuân Hinh, tớ nói
với cậu, cậu đừng giận nhé, quán
bar Thời Gian đã bị Phó Thắng
Nam mua, lúc trước cậu hỏi tớ có
muốn tới thành phố Yên Tích hay
không, quán bar đã bị Phó Thắng
Nam mua.”
Trong lúc này tôi không biết
nên nói gì: “Phó Thắng Nam mua
quán bar của cậu làm gì?” Tập
đoàn Phó Thiên đã khiến anh bận
rộn, anh mua quán bar này làm gì?
Vũ Linh lắc đâu: “Tớ cũng
không rõ lắm, một tháng trước Phó
Thắng Nam tìm tớ, dùng giá gần
như gấp hai mua quán bar, sau đó
còn chuyền sang danh nghĩa của
Lâm Hạnh Nguyên, lúc trước tớ
đinh nói với cậu chuyện này, nhưng
trong khoảng thời gian này cậu
bận quá, sức khỏe cũng không tốt,
cho nên…
Chuyện này suy nghĩ tỉ mỉ,
Phó Thắng Nam mua quán bar, sau
đó chuyển sang danh nghĩa của
Lâm Hạnh Nguyên, cùng với việc
Lâm Hạnh Nguyên tự mình mua
khác nhau như thế nào?
Thứ Lâm Hạnh Nguyên cần,
tất nhiên là Phó Thắng Nam sẽ
không keo kiệt, nhưng đối với Lâm
Hạnh Nguyên mà nói, quán bar vốn
không phải là mục đích của cô ta.
Chỉ sợ ván cờ này là thiết kế
cho tôi.
Tôi hơi đau đầu, trấn an Vũ
Linh, sau khi ra khỏi phòng giam,
tôi thấy Trịnh Tuấn Anh đang đợi
tôi ở đại sảnh, thấy tôi đi ra anh ta
tiến lên trước nói: “Không sao
chứ?”
“Nếu định tội sẽ bị phán bao
nhiêu năm?” Tôi mờ miệng, đầu rất
đau.
“Mười lăm năm tù, ð tù chung
thân hoặc tử hình, cũng tịch thu tất
cả tài sản, nhưng tình hình cụ thể
thì phải xem số lượng, số lượng
càng lớn, thời hạn thi hành án càng
nặng.” Cùng tôi ra khỏi cục cảnh
sát, Trịnh Tuấn Anh mỡ miệng nói.
Trong đầu tôi vẫn luôn ong
ong, trong lúc này cảm thấy trời
đất quay cuồng, một chiêu này của
Lâm Hạnh Nguyên đúng là đủ tàn
nhẫn, dùng một quán bar hại một
cô gái.